CẬP NHẬT CHAP MỚI
Xuống Cuối Trang

CHAP 71:

Co giò co cẳng đạp từng bước giữa trời nắng nóng oi bức…! Nóng nực đến nỗi cử động một nhịp là mồ hôi nó tuôn ra như suối….!
“cạch”…chống tó xuống lẹ…tôi bay thẳng vào trong quán…ngồi kế cây quạt..! Quả thật thì đây là cảm giác đã nhất của ngày hôm nay…còn gì bằng nữa…!
Tụi nó từ từ tiến lại gần bàn tôi đang ngồi…đặt cặp xuống ghế và bắt đầu nói chuyên rôm rả…!
-“Em đâu?”…--- tôi tự hỏi khi chưa thấy em vào…
Lóng ngóng một hồi thì từ đằng xa xuất hiện…! Em với 2 chiếc cặp nặng trĩu trên tay…
-“Chết…mình sơ ý quá…!”
Tôi đứng bật dậy…chạy ra đỡ lây 2 chiếc cặp trên tay em..
-“Hix..xin lỗi nhaz…tại trời nắng nóng quá…!”—tôi tha thiết…
-“Hạy…có gì đâu mà..!”
Em ngước lên cười cười..! Nhìn cảm giác này thì chắc ko giận tôi rồi… Yên tâm mà đón nhận chiếc cặp…rồi bước tới bàn…!
-“Nè…ngồi đây nè Vi…”--- tôi đập bộp bộp xuống chiếc ghế cạnh tôi…
Em cũng có vẽ ngại ngùng lắm, cũng phải thôi…em khá khắt khe trong chuyện này mà…
Chợt…
-“Pé Vi tới đây ngồi cạnh pé Hà nè…”--- nhỏ Hà ngồi kế bên tôi…cách chiếc ghê trống ấy 1 ghế…
-“uhm…hehe”--- thế là em nhanh nhẩu chạy lại…
Tôi cười mỉm … sao cũng được…cho hai nàng tám chuyện…
-“Hơ…pé Hà cứ vậy không à…phải để cho hai người ta ngồi gần nhau chớ…”--- nhỏ Hòa hấp háy mắt… (trong cuộc ăn uống này thì gặp ai là cứ gọi là rủ rê lôi kéo…hix…)…
-“đúng rồi đó mấy bợn…uyên ương là phải đậu chung cành…”--- thằng Bách… vẫn là nó…phát ngôn câu nào thì phải gọi là troll câu đó…
Hí hí hí…mấy thằng cờ hó kia hùa theo…!
-“Đệt…”--- tôi hơi bị luýnh quýnh…không biết ứng xử sao cho hợp lệ…
Bất chợt…
-“Mấy đưa ăn gì…?”
Cô bán chè đột nhiên cứu sống tôi…
Hehe…thấy cơ hội chợt đến…”Dạ cho con li chè thập cẩm nhaz cô…!”… Xong rồi lại ngơ mặt ra cười huềnh huệch…
-“Ai kêu gì kêu đi kìa…!” --- thím Hà phát biểu… mặt troll vãi…
-“Mình là mình thích ăn theo người chủ xị…”--- thằng Tuấn…
Đệt…lại bắt bí nữa…! Chơi khó không hà…
-“Mấy bạn cứ ăn uống thoải mái…cử này mình trả cho…nói trước là mình có 3 nghìn trong túi…ăn sao cho vừa túi của mình nhaz mấy bợn…hế hế…”—tôi nói…
-“Cờ hó…lát không đủ tiền là thiến…xong bắt rữa chén trả nợ đó nhé cờ hó…”--- thằng Khánh tró lên tiếng…
Cả đám cười ồ lên…ồn ào náo nhiệt hết cả góc quán…
Râm ran một hồi thì chè cũng được dọn đến…
Chia nhau ra từng người…
Riêng tôi…trên tay là li chè thập cẩm…!
Múc một muỗng chè cho vào miệng…! ôi thôi…vị ngọt lan tỏa trong miệng…hương beo béo của nước cốt dừa ngập tràng đâu đây…cùng với vị thơm ngon ngọt lịm của từng hạt đậu…
-“Uhm”…. Tôi thốt lên the thé…đủ để mấy đứa ngồi bên cạnh tôi nghe được…
-“Mấy người xem ông Hùng nó phê thuốc kìa…”--- nhỏ Như thốt lên..cười dồn dập…
Thằng Bách vừa cầm đĩa kem plan vừa quơ muỗng…uyên bác…
-“Bạn này nói vậy là sai rồi..đó gọi là thăng hoa đó mấy bợn à…cảm giác của sự quay tay đó…”--- mắt nó hấp háy..
-“Móa…”--- tôi thầm rủa…
Tụi con gái đồng thanh…
-“Quay tay là gì…!”---mặt ngơ ngác ra…
Tôi phẫy tay…
-“xùy…xùy…con gái con đứa hỏi làm gì…”
Vừa nói vừa thầm nghĩ…mình nói vậy trước sao lát nữa cũng có người hỏi cho mà coi…mấy đứa này là chúa thắc mắc mà… Ơ mà gặp mình chắc cũng vậy thôi…=.=!
Đưa mắt nhìn sang em…! Em vừa ăn chè vừa nói chuyện ngon lành với mấy thím khác…Thế là tôi an tâm…quay sang đú đỡn với tụi này…
-“Cạch…”---có tiếng người mới đến quán…
Ngó nghiêng nhìn ra…
-“Đệt… hình như là tụi lớp Hóa thì phải…”.. và tất nhiên trong đó có cả con N và những người bạn
Cảm giác trong bản thân bắt đầu khó chịu…nói chung là gặp người quen đó…à mà đó có phải là người quen đâu…! Nhìn nhau…lườm nhau các kiểu…rồi bơ…
Bản thân mình thì lại là người ít có khả năng giấu cảm xúc nên mặt nó cứ đơ đơ ra…có lẽ em cũng nhận ra điều này…
Hết hứng ăn…nốc nốc qua loa…rồi ngồi đợi đi về…!
Lát sau tính tiền…hết hứng thú giỡn với tụi nó nên đứa nào cũng đề nghị là góp tiền vào…!
Xong…! Xách cặp lên nhìn em…cười gượng…
-“Giờ mình đi sang trường đón xe buýt haz…”--- tôi đập đập vào vai em…
Em ngẩng mặt lên..cười mỉm…nhưng có vẽ là nụ cười đó nó không sâu lắm…nó có gì đó ẩn khuất trong đôi mắt của em…
-“Uhm…đi..”
Cả đám đứng dậy…dắt xe xuống đường rồi mỗi người tạm biệt nhau mỗi kiễu rồi lại ung dung ra về…
-Ủa giờ Vi về nhà luôn á hả !..--- hỏi ngu…tại vì ko biết nói cái zì…
-Uhm…chớ sao…
-Uhm…hehe…! Ủa mà ăn chè thấy ngon không?
-Cũng được…
….
Câu chuyện tạm thời kết thúc bởi vài câu trả lời gọn lõn từ em…! Có lẽ…mình có thái độ chưa đúng đắn…làm cho em phải suy nghĩ về mình…!
Và tất nhiên là thế rồi…em đang trong quá trình nhận xét tôi mà…
Tôi vung chân đạp thật nhanh đến chỗ trạm xe buýt trước trường… Chỗ đấy mát mẻ…lại có chỗ ngồi…dễ nói chuyện hơn chứ đi xe nắng nóng mệt mỏi thế này ai mà muốn nói chuyện…
-“Hì..”---tôi nhảy xuống …vịn xe rồi nhìn em cười…
-“Thôi ông đứng đây chờ ik…tui về trước…”--- em nói…mắt nhìn vu vơ đi chỗ khác…
Tôi ậm ừ…cũng định để em về rồi…Nhưng…
-“Hix…ủa mà sao thấy Vi khó chịu zị?” --- bản thân tôi chợt không kiềm hãm được sự tò mò nên hỏi luôn…
-“hơ…khó chịu gì đâu…thì nắng nóng wa’ nên khó chịu vậy thôi á mà..”--- em vẫy vẫy tay…
Em luôn luôn như vậy đó…lúc nào em giận thì mình phải là người chủ động tìm ra câu trả lời cho riêng mình…! Làm vậy để hiểu nhau hơn…còn nhiều lúc thấy mình bí quá thì em lại nói ra rồi đôi bên tâm sự…! Âu như vậy cũng là cách tốt cho chuyện chúng mình…hehe…!
-“Hix…sao mà thấy khó chịu sao sao á…”--- tôi gãi gãi đầu…miệng cười vu vơ…
-“Làm zì có…mệt ghê..”---em bắt đầu nhăn nhó…
Lúc này tầm 11h trưa rồi…còn khoảng 30p nữa thì xe buýt mới đến…
Đang đứng nói chuyện cùng em thì…
-“Ê Hùng…! Chìu nay nhớ ra sân tâp nhaz ku…!”
Ngó lia ngó lịa ra đường xem tung tích ai đang hò hét zì đó… thì thấy thằng ku Hùng Anh…đang phượt trên con xe đạp cũ kĩ…áo thun…quần lửng…!
-“Biết rồi…mà giờ này đi đâu đó…!”--- tôi hỏi ngược…hét lên cả một khoảng trời…
-“Tao chạy ra net thăm em gái tao…hê hê…”--- vừa nói vừa quơ tay vui vẻ…
-“Sax…bó tay…”-- -tôi thầm nói…nhìn sang em cười ngây ngô….
Em cũng cười mỉm…rồi ngơ ngác giương mắt nhìn tôi…
-“Ủa…em nó ở đâu ngoài quán net zị?”…
-“Làm gì có đâu…! Nó ra chơi điện tử đó…em gái nó là con Nga My trong game thiên long bát bộ á…”--- tôi giải thích…
-“Sax…thiệt tình thằng này…!”—em lắc đầu..cười mỉm chi..
Em hỏi tiếp…
-“Ủa mà bữa giờ tập bóng rỗ được không?”
-“Uhm…thì cũng tạm tám á Vi..”
-“Uhm…cũng gần tới ngày thi rồi mà chưa gì ra gì hết…”
-“Haiz…”--- em và tôi cùng thỡ dài…
Thấy em vui vui…tôi bắt đầu gạ hỏi lại về vấn đề lúc nãy…
-“Ủa..mà sao hồi nãy Vi nhăn nhó zị…?”
-“Hơ…hok có…khó chịu chút…! Mới quên nhưng mà ai kiu nhắc chi nhớ lại rồi..!”—em nũng nịu khuôn mặt bầu bĩnh ấy…
-“Hơ..thui mà…quên đi nhaz…hehe..”
-“Còn lâu…thôi tui về đây…”
Em dùng dằng bước lên xe…sửa sửa lại cặp rùi em quay lại chào tôi…
-“Về đây…”—đang bực mình mà vẫn tử tế ghê…hehe ! tội nghiệp
-“Uhm…về ngủ 1 giấc rồi quên hết đi nhaz… T_T..”--- tôi tha thiết…
-“Còn lâu…xí…”
Thế rồi bóng em khuất xa dần sau cầu Trần Hưng Đạo…còn tôi ngồi đây thầm rủa mình…! Đàn ông con trai gì mà không biết quản lí cảm xúc…hix…thật là thất bại quá đi..! Em dù biết quá khứ của tôi nó ra sao…nhưng vẫn không quan trọng…em đang quan sát con người thật của mình…nhưng tôi…chưa biết cách thay đỗi bản thân cho lắm…
Ngồi phịch xuống gốc đa cạnh đó…ngồi suy nghĩ vẫn vơ bao điều…! Thì vang lên đâu đó là tiếng trống trường…
-“Tan trường rồi…”--- tôi chợt nghĩ…
Ngồi đây…! Đơi anh Lĩnh ra rồi lại cùng về…
Rồi thì đại ấy cũng xuất hiện…
-“Ku…làm gì mặt buồn xo vậy ku…”--- a Lĩnh cười huềnh huệch…
Đúng là con người cẩn tắc vô ưu…lúc nào sống cũng bình thản thế này…chẳng có zì xảy ra trong cuộc sống…! Yên bình… lâu lâu tôi cũng muốn được như vậy (trong lúc vấp ngã hoặc cuộc sống lại đòi hòi quá mức)… nhưng thường thì tôi muốn thử thách hơn…(cảm giác + suy nghĩ này bắt đầu từ khi tôi gặp em…tôi bắt đầu thừa hưởng những quan điểm của em… lối sống bắt đầu thay đỗi…)…
-“Hehe..có gì đâu anh…”
-“Sao..! Bị nhỏ Vi đá rầu phải không…”---haha..
-“Hơ…làm gì có…!..hehe…”---tôi cười xuề xòa…
Anh Lĩnh và chị Lam (chị ruột anh Lĩnh) là 2 người mà tôi có cảm giác tôn trọng trong cuộc sống đồng trang lứa này… Tin cậy là những gì tôi đối với họ…! luôn chia sẽ, động viên và luôn cho lời khuyên đúng đắn..! Dù biết quan hệ giữa tôi và con N…nhiều hơn là những vụ lùm xùm gần đó…! Nhưng có hỏi thăm thì cũng không bao giờ động hay gợi lên những chuyện này… Lúc nào bản thân tôi cần chia sẽ thì sẳn sàng trách móc tôi nếu tôi sai…
Hai anh em đứng nói chuyện một hồi thì xe buýt đến…! Cuộc đua giành chỗ lại diễn ra… Hôm nay tôi không có hứng lắm… tôi bước từ từ lên xe..và hình như là người sau cùng…đứng cạnh cửa xe…gió mát vô cùng…
Từng làn gió hất bay từng ngọn tóc…từng suy nghĩ lại hiện lên…ùa về… bên cạnh đó là biết bao nhiêu trãi lòng… tâm sự và nhận xét…! Nghĩ về em… người anh yêu nhất… MY DARLING…!

Lên Đầu Trang

XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.GIAITRI321.PRO