Chương 4:
- Một bữa thôi mà cũng không được?
- Bận lắm!
- Anh bận gì mà lúc nào cũng mau mau chóng chóng về thế?
- …
- Tại sao không nói?
- Tại sao phải nói?
Ừ nhỉ! Tại sao phải nói? Hai người là gì mà phải nói cả những điều không muốn nói? Hình như Nguyên rất sợ mỗi lúc con gái xị mặt, cứ mỗi khi mặt con bé hơi buồn chút là Nguyên vội xoa đầu ngay:
- Không phạm pháp là được rồi!
- … Anh có coi em là bạn không vậy?
- Không! Chưa bao giờ là bạn!
- …
Thế nghĩa là mọi cố gắng của nó trước giờ đều vô nghĩa? Thế nghĩa là nó chẳng là gì trong mắt Nguyên? Vậy nó ngoan ngoãn nghe theo bố để làm gì? Vậy nó cuống quýt trước Nguyên để làm gì? Nước mắt rơm rớm rồi, chỉ chực trào ra thôi. Sao nó lại thế này? Con bé ương ngạnh đâu? Đừng dễ khóc chỉ vì một câu nói chứ? Nước mắt vốn là một thứ lãng phí mà? Nó chớp chớp liên tục để cấm những giọt mặn chát chạy xuống gò má. Nguyên quay đi chỗ khác, tủm tỉm:
- Ngay từ lúc bắt đầu, đã là gì đó hơn bạn rồi!
Là tại Nguyên hết! Đừng ném nó xuống vực rồi lại chìa tay ra kéo nó lên như thế! Giờ thì nó khóc thật rồi nè! Vì gì? Hạnh phúc sau khi đã hụt hẫng đến thế? Mệt mỏi vì chuyện với bố? Yên lòng vì Nguyên cũng coi nó là “gì đó”? Chắc là vì tất cả, nó không biết, nhưng nó cứ khóc mãi không thôi, khóc cả những giọt mà lâu nay nó chôn sâu cùng An. Nguyên không nỡ đứng dậy ra về, muộn giờ của Nguyên rồi mà nó không dừng được, vì chiếc hộp của nó nhét nhiều thứ tới mức khi Nguyên đã mở khóa thì chúng cứ bung ra không kiểm soát nổi. Chắc xung quanh cười nhiều lắm khi nhìn nó lúc này? Chắc Nguyên đang ngượng lắm khi mọi người săm soi? Nó không quan tâm, chỉ cần Nguyên im lặng ngồi cạnh như lúc này là nó có thể khóc tới khi nhẹ lòng.
- Chán chưa? – Nguyên lấy áo trong ba lô lau cho nó – Chảy cả nước mũi, kinh quá!
- Hức hức! Áo anh hôi quá!
- Ngay cả lúc khóc cũng không chịu kém ai.
- Gì đó ấy… Tới mức yêu chưa?
- Ai biết! – Nguyên đỏ mặt quay đi.
- Hi hi. Tự dưng lại thành thật thế?
- Bị lây từ ai đó thôi.
Con bé im lặng vì mải hạnh phúc. Nguyên im lặng vì mải suy nghĩ. Quá giờ Nguyên về rất nhiều rồi, nhưng nó không muốn nói, và Nguyên không muốn đứng dậy. Thỉnh thoảng, Nguyên lại liếc trộm một cái, nó lại thấy như tiếng lá rơi cũng là một kiệt tác âm nhạc. Một sự im lặng rất ồn ào giữa hai trái tim.
- Sao tự dưng muốn đi ăn?
Con bé dùng đôi mắt đỏ mọng nhìn Nguyên không chớp. Không hỏi gì tới việc nó khóc mà hỏi về việc đi ăn?
- … Muốn biết một số chuyện thôi!
- Sao thế? Đừng có trợn cặp mắt sưng húp đó lên. Rợn người lắm!
- Không hỏi tại sao em khóc dữ vậy? Không tò mò?
- ...
- Tò mò thì hỏi đi! Anh có quyền đó mà?
- … Sao khóc thế?
- Không biết.
- Sao còn bắt hỏi? Biết cách làm người khác bực thật đấy!
- Hì hì… Nhưng anh giúp em nhớ ra khóc có thể khiến người ta nhẹ nhõm rất nhiều. Lại nợ anh rồi!
Nguyên im lặng. Khác con bé nhiều lắm, nói điều mình nghĩ không có ở Nguyên, mọi suy nghĩ đều giấu vào trong, như đề phòng, như thiếu tin tưởng người khác. Tới bao giờ cố gắng của nó mới đủ để đổi lấy những suy nghĩ Nguyên che đậy?
- Tốt! Tốt! Thế là có tiến triển rồi!
An gật gù sau khi nghe nó báo cáo lại tình hình. Con bé đang đau đầu về vụ đính hôn với tên công tử nhà DC, thế mà vẫn cứ thích bao đồng chuyện người khác.
- Nhưng mà sao lão đó lúc nào cũng vội vàng về? Đừng nói về cho kịp bữa cơm vợ nấu nhé!
- Bậy bạ!
- Chà chà! Tào Tháo học cách tin người từ bao giờ thế? Này! Tao với mày có nên theo dõi không?
- Rảnh dữ?
- Có hay không?
- … Có.
- Thế cho nhanh! Đi!
Hai con bé hừng hực khí thế lao ra khỏi lớp. Cổng trường hôm nay đông hơn bình thường, đặc biệt là con gái! Mắt con An sáng quắc, gì chứ khoản này nhanh nhạy quá mức cần thiết:
- Tao ngửi thấy mùi trai đẹp.
Rồi nó kéo Lucky như tên bắn về phía cổng trường. Lấp ló sau hàng rào ngó xem là nhân vật đẹp trai nào thu hút cộng đồng, nó giật thót. Cầm trên tay một bó hoa, ăn mặc bảnh bao, khuôn mặt điển trai, dựa vào chiếc Cadillac bóng loáng, là tên dòi mọt hôm trước bố đưa đi gặp mặt.
- Này! Đi cổng sau! – Nó giật tay áo An.
- Hả? Đang nghía mà?
- Là cái thằng dòi mọt Crown đó đó!
- Thật á? Tới tận trường cơ à?
- Đi trước đã rồi nói! Nhanh!
Tên đó sao dám tới tận trường nó? Mà có phải tới tìm nó không? Kệ, cứ chuồn trước đã!
- Tao coi mắt còn nhiều hơn mày mà chưa thằng nào mò tới trường đâu. Sướng thế còn gì!
- Tập trung chuyên môn đi! Nếu để bọn vệ sĩ theo thì chúng ta không theo dõi được mất. Cắt luôn nhé?
- Ngu! – An cốc đầu nó cay cú – Sao ngu như mày lúc nào cũng may mắn thế? Ngày nào mày chả chạy tới đó, không cần nghĩ cũng biết phải tìm mày ở đâu. Cứ coi như hôm nay tao với mày đi chơi, không tới đó, rồi cắt ở đâu thì cắt. Có phải lần đầu đâu mà không sáng mắt ra?
Kế hoạch An bày ra thì lúc nào cũng suôn sẻ. Sau một hồi chơi trốn tìm ở Trung tâm thương mại, hai con bé rúc bờ rúc bụi thành công ở khu công viên cạnh quảng trường đề phòng đám vệ sĩ tới.
- Lâu rồi mới chui vào bụi rậm thế này nhỉ? – Lucky cười khoái chí.
- Lớn cả rồi mà.
Đám đông đã tan, Nguyên cất đồ, thỉnh thoảng ngó ngang ngó dọc như tìm kiếm, rồi khẽ thở dài.
- Ái chà! Có người mong mày kìa!
An khẽ huých rồi chả nói gì nữa khi thấy cái mặt mãn nguyện tận hưởng của con bé. Từ bao giờ mà hạnh phúc tới với nó đơn giản vậy? Chỉ cần một cái quay đầu tìm kiếm thôi, con bé sẵn sàng chạy thật nhanh về phía Nguyên. Nó tủm tỉm, vậy những ngày nó không tới Nguyên đã thế? Trở về cái dáng vẻ cô độc và có phần buồn hơn trước? Có một người mong chờ mình là điều tuyệt vời thế sao? Tới mức khuôn miệng không thể khép chặt lại?
- Tao muốn lại đó quá!
- Ngồi im! Nhớ mục đích không hả? – An nắm chặt cổ tay Lucky như không trói lại thì con bé chạy ào ngay tới đó ôm chặt lấy Nguyên.
Nguyên ngồi chờ nó một lúc rồi mới về. Hai con bé lò dò vừa bám đuôi, vừa đề phòng xem bọn vệ sĩ có theo không. Chúng chơi trò này tới mức chuyên nghiệp rồi, nên chẳng khó để đạt được mục đích. Sau hơn một tiếng vật vã trên taxi, vừa bon chen giữa giờ cao điểm, vừa không để mất dấu Nguyên trên xe bus, cuối cùng chúng nó cũng có một đích đến cụ thể. Là một bệnh viện nhỏ thuộc ngoại ô thành phố. Lạc Nguyên từ lúc vào bệnh viện, đang lơ ngơ ở sảnh thì An kéo Lucky dúi dụi vào sau dãy ghế chờ.
- Gì thế?
- Im! Nhìn kìa!
Theo hướng ngón tay An chỉ là Nguyên, đang đẩy xe lăn với nụ cười rạng rỡ mà nó cố gắng hết sức vẫn chưa bao giờ được thấy. Ngồi trên xe lăn là một con bé trạc tuổi nó, hơi gầy và xanh xao, nhưng bệnh tật chẳng đủ để che giấu đi vẻ đẹp đó. Con gái xinh bởi phấn son, quần áo nó gặp quá nhiều, nhưng để nó bật ra từ “Đẹp quá!” ngay khi nhìn thấy thì chỉ có hai người, An và cô nàng ốm yếu đó. Nó nhìn trân trân về phía hai người, không thể thốt ra lời nào. Mọi thứ trong đầu rối tung lên, thậm chí còn chẳng biết nên tức giận hay thất vọng, ùa về trong nó chỉ có cảm giác thua cuộc, không phải vì vẻ đẹp của cô gái đó, mà vì nụ cười Nguyên dành cho cô ta. Cái vẻ lạnh lùng đạt tới mức đỉnh cao nhất là cười hị hị vẫn trưng trước mặt nó đâu rồi? Nó không hề biết ở Nguyên có nụ cười bao bọc và nâng niu đến thế, như thể cô gái đó là châu báu. Nguyên hay xoa đầu nó, nó vẫn hạnh phúc vì điều tưởng như thuộc về riêng mình, nhưng giờ, con bé lại tự hỏi có phải mình chỉ là người hưởng ké cái thói quen cô gái đó tạo cho Nguyên? Mắt nhòe dần đi, rồi nó thấy vị mặn lan vào từ khóe môi. An giận dữ:
- Tao không thể chịu được nữa!
- Đừng! – con bé níu tay để An không chạy ra chỗ Nguyên – Mày định làm gì?
- Thì làm cho ra nhẽ!
- Đừng! Mày điên à?
- Mày mới có vấn đề ấy! Bình thường thì mày đã lao ra tẩn cho thằng đó một trận rồi, sao giờ lại ngồi khóc như con dở thế này?
- …
- Bỏ tay tao ra!
Con bé không mạnh mẽ được nữa rồi, nó nắm chặt tay An hơn rồi òa khóc:
- Xin mày đấy!
An đứng lặng người nhìn nó, rồi thở dài ngồi xuống ôm con bạn mà vỗ về. Nó khóc nấc lên thành tiếng, cảm giác như trái tim vỡ vụn ra. Bức tranh nó dồn tất cả cảm xúc vào từng nét vẽ bị xé nát ngay khi còn dang dở. Hụt hẫng, bàng hoàng, cay đắng, tới mức nó không muốn tin, tới mức nó phủ nhận.
- Nguyên không hề nói là chưa có bạn gái, cũng không hề nói thích tao. Mọi chuyện đều từ phía tao, tao có tư cách gì để trách cứ?
- Thế mà không có gì à? Nó mà tử tế thì đã không làm thế. Rõ ràng nó đang tán tỉnh mày còn gì?
- Tao không biết. Không biết. Đừng hỏi tao!
- … Thằng tồi!
An ứa nước mắt khi thấy con bé thế. Chỉ là một “gì đó” thôi, mơ hồ và chắc gì đã là thực, biết chứ, nhưng nó đang đau lắm, đau tới mức choáng váng.
- Về! – An lôi nó đứng dậy – Đợi khi nào bình tĩnh hơn thì cho thằng đó một trận!
“Cho một trận”? Tới trách cứ Nguyên nó còn không làm được, liệu nó có thể cư xử như với những tên bạn trai đã từng đá nó? Nếu nó có thể làm được điều đó, nó có đau thế này không?
Tối đó, nó khóc tới mức mệt nhoài rồi thiếp đi. Mới hôm qua thôi, nó còn không biết tình yêu lại có thể khiến người ta đau đến thế.
Chương 5:
- Tao không đi học đâu!
- Không đáng để mày làm thế đâu! Dậy đi, chút nữa tao sang.
Con bé thực sự không muốn tới lớp với cặp mắt sưng húp như thế này, nhưng An đã sang thì nó cũng chẳng thể ở nhà được. Lucky không xuống ăn sáng mà đi học luôn, để bố nhìn thấy lại khoái chí dành tặng cho nó một bài châm chọc.
Suốt buổi học, Lucky cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó như bị ám ảnh bởi nụ cười rạng rỡ của Nguyên, dù đau lắm, nhưng hình ảnh đó cứ hiện ra, và nó cũng không muốn xua đi, kể cả không có được thì đó vẫn là thứ nó luôn khao khát.
Tan học, muốn tới quảng trường như thói quen, nhưng lại kìm lòng lại. Tới để làm kẻ thứ ba hay thú tiêu khiển đây? Không đâu, nó có tự trọng của mình chứ! An bám dính lấy Lucky như sợ con bé chạy tới quảng trường.
- Không ai chạy tới đó đâu mà phải đeo bám thế!
- Thì tao có nói… - An há hốc mồm chỉ về phía trước - Á! Nữa kìa!
À, lại là cái thằng dòi mọt đó! Hôm trước leo cây mà vẫn chưa từ bỏ à? Đã tiêu hóa xong Crown chưa mà nóng vội dòm ngó The King nhà nó thế?
- Đi cổng sau chứ hả?
- Khoan! – Lucky kéo An lại – Sao tao với mày không đo thử lòng tham hay tự trọng tên đó cao hơn?
- Lại bắt đầu! Đừng giận cá chém thớt chứ!
- Là tự nó chạy tới mà!
Chẳng chờ An kịp đồng ý, nó kéo con bé thẳng tiến ra cổng trường. Tên đó nhanh chóng chặn hai đứa lại:
- Chào! Nhớ anh chứ?
- Anh là ai?
- … - Tên đó im lặng một lúc khi gương mặt vẫn cười tươi rói, “thật thà” quá nhỉ? – Chúng ta đã cùng dùng bữa, nhớ chứ?
- Xin lỗi, nhưng nhiều kẻ xâu xé miếng ăn nhà tôi lắm, rất khó để nhớ hết!
Vẫn giữ nguyên nụ cười, thật là gian giảo, nếu là Nguyên, chắc lại thắc mắc “Sao con gái mà toàn phun những câu độc địa?” rồi chả thèm nhìn mặt nó tới khi nào nó biết lỗi ấy chứ! Tên đó rút danh thiếp ra đưa cho hai đứa:
- Anh là Andrew, chủ tịch mới của tập đoàn Crown. Lần này em sẽ nhớ chứ?
- Anh người nước ngoài à? Không có nổi cái tên tiếng mẹ đẻ sao?
- … Thật là thất lễ quá! Anh tên Trí. Rất vui nếu được bắt tay em lần thứ hai.
- Không dám!
- Chào anh! – An nhanh nhảu đưa tay ra. Giời, cứ có trai đẹp là y như rằng nó lại thế - Em là An.
- Anh biết! Có ai lại không biết tình bạn đẹp giữa hai tiểu thư nhà The King và Golden Plaza chứ?
Ọe! Tởm thật! Bảo sao hắn leo lên được cái ghế đó khi còn trẻ như vậy.
- Anh nên làm gì để được mời hai em một bữa cơm đây?
- Đơn giản thôi, trả tiền bữa ăn.
- Điều đó là tất nhiên mà. Vậy cho anh vinh dự được đưa hai em tới đó nhé?
- Khỏi! Anh cho địa chỉ, tụi này tự tới. Và lần sau đừng có khoe mẽ trước cổng trường tôi.
- Rất sẵn lòng, thưa tiểu thư!
Hai con bé tự bắt bus tới cho lành, ngồi trong xế hộp ngột ngạt với cái mồm dẻo quẹo đó chắc cả hai say xe mất.
- Cũng thú vị đấy chứ! – An cười khẩy.
- Đấy! Cái bệnh trai đẹp lại trỗi dậy trong mày rồi đấy!
- Tao đang nói về thái độ kia kìa. Xác suất chiến thắng của mày giảm xuống còn 30%.
- Hừ, cứ để rồi xem. Tao sẽ cho thằng đó biết thế nào là sỉ nhục.
- Hè… Chỉ cần đừng đập bàn đập ghế.
- Biết. Biết.
Suốt bữa cơm ấy, Lucky ra sức xỉa xói, tên đó ra sức cười nói, An thì gần như là im lặng. Một bữa cơm mà một thằng còn chút xíu tự trọng chắc sẽ nuốt không nổi, nhưng hắn nuốt ngon lành, thậm chí con bé mới là người không biết mình ăn bằng mồm hay bằng mũi. Nói trắng ra, tối nay, nó thua, thua trong tức tưởi. Nhưng vì nó tức, nó tạm quên Nguyên một lúc.
- Sao mày lại bảo đưa về nhà tao?
- … Thế cho tiện.
An trả lời bâng quơ như đang mải suy nghĩ. Suốt cả tối nay nó cứ thế, lạ thật đấy!
- Mày thua nhé!
- Không cần phải nhấn mạnh thế đâu.
- ... Mày có thấy chuyện Crown rất nực cười không?
- Chuyện gì?
- Crown bị phát hiện buôn hàng cấm với Yazuka Nhật, cổ phiếu tụt mạnh, nguồn vốn trì trệ, cũng chẳng quan hệ gì với chủ tịch cũ… Một doanh nhân thành đạt ở Mỹ như hắn hà tất gì phải mua doanh nghiệp trên bờ vực thẳm? Mục đích là gì?
- … Là mối quan hệ mật thiết với The King. Crown là một phần trong những giao dịch ngầm của The King, việc này bố tao giữ kín, nhưng có vẻ hắn đã moi móc được thông tin ở đâu.
- Dừng ở đây thôi. Chuyện kinh doanh nhà mày, tao không nên nghe quá nhiều. Nhưng mà nhớ, hạn chế đi với tên này nếu không có tao bên cạnh.
- Sao thế? Tao có phải nai tơ đâu mà.
- Ở hắn có cái gì đó khiến tao thấy không an toàn.
- À, hóa ra im lặng suốt bữa cơm là để quan sát. Gì mà đề phòng ghê thế? Chưa nắm được gia tài nhà này, lão đó dám làm gì tao chắc?
- Hắn chẳng đơn giản chút nào, hoàn toàn không… Mà thôi, nói chung cứ cẩn thận. Chứ mày ngu lắm!
An búng tróc vào trán nó rồi bỏ về. Con bé thông minh quá đáng như An có thói quen buông những câu khó hiểu và không chịu giải thích, con bé không thích nghĩ nhiều như Lucky cũng nhờ thế có thói quen nghe xong chẳng buồn thắc mắc.
Tối đó, con bé buồn và đau, nhưng không khóc nữa. Nó vẫn còn khả năng tự điều chỉnh mình đấy chứ? Hay vì nó không thể phủ nhận rằng nó đã thua cô gái đó?
- Này!
Lucky chìa chai nước ra, cười khẽ với Nguyên. Nguyên nhìn nó lâu lắm, im lặng khó hiểu như Nguyên luôn thế. Sau hơn một tuần, nó lại tìm tới Nguyên, vì nỗi nhớ cứ nhân đôi từng phút một. Thứ tình yêu chớm nở đó đáng để nó làm vậy không? Đôi mắt cô độc luôn hút nó vào đó đáng để nó làm vậy không? Lý trí bảo nó không, nhưng tiếc thay, nó lại là một con bé bị điều khiển bởi trái tim, và tình yêu là thứ ngập tràn trong nó lúc này. Nếu Nguyên không muốn nói, thì nó sẽ giả vờ như không biết, chỉ cần được gặp Nguyên, chỉ cần được thấy mình trong mắt Nguyên.
- Sao nay mới tới? Không nhớ anh?
Nhớ chứ, nó nhớ tới phát điên, đôi mắt đó, nụ cười đó, cách nói chuyện đó. Nhưng con bé có thể tới khi lòng còn cuộn trào sao? Để rồi òa khóc trước Nguyên à? Tự trọng trong nó cao hơn nhiều, đủ để đứng trước mặt Nguyên với đôi mắt không sưng húp.
- Hơn tuần không thấy anh, buồn tới mức thành bánh mì nhúng nước thế này à?
Vẫn thấy đấy chứ, một tuần qua, con bé đã làm cái việc rồ dại tới mức nó phải giấu An là tìm tới bệnh viện đó, nhìn hai người bên nhau. Không phải để hận, không phải để thấy mình thua cuộc, mà để thấy nụ cười rạng rỡ, thấy sự nâng niu, thứ mà nó sẽ chẳng bao giờ có được nơi quảng trường lộng gió.
- Mong em à?
Lucky mân mê chiếc vòng trên cổ tay, không bốp chát lại mà chỉ hỏi bâng quơ khiến Nguyên ngạc nhiên:
- Có chuyện gì à?
- … Không.
- … Đi ăn nhé?
- Tại sao?
- Vì có người muốn biết một số chuyện mà.
- Không phải anh có việc để làm à?
- Có những người nên ưu tiên chứ!
À, thế cơ đấy! Trong cuộc đời Nguyên, cũng có một ngày để ưu tiên nó à? Nó thấy mỉa mai chính mình khi không thể khinh bỉ lời đề nghị đó mà lại chấp nhận như một cách thua cuộc đầy yếu đuối trước tình yêu.
- Rồi! – Nguyên gắp miếng thịt nướng cho nó – Có chuyện gì muốn biết?
- Anh trả lời hết rồi. – Nó khẽ cười gượng gạo.
- Trả lời gì? Chẳng lẽ nghĩ rằng anh không mời nổi bữa ăn? Nhìn anh bủn xỉn thế à?
Chẳng khó để Nguyên nhận ra khi nào nó buồn, những lúc đó, Nguyên luôn đùa nhiều hơn, hỏi nhiều hơn mọi ngày. Nhưng sự tử tế đó hôm nay như xoáy vào tim nó, nhói tới mức lồng ngực thắt lại mỗi khi mở lời.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
- Em muốn biết cách anh cầm đũa, anh gọi món ra sao, anh ăn như thế nào, khi ngồi xuống, anh có kéo ghế cho em không, anh sẽ gắp cho em chứ, anh có hay nói chuyện khi ăn, anh có hỏi em “Món ăn ngon chứ?”. – Lucky vừa dùng đũa gẩy những hạt ngô chiên vừa nói.
- Vậy anh trả lời thế nào?
- … Anh cầm đũa tay trái, ghế cũng không kéo cho em, chẳng mấy khi ngừng ăn để mà nói chuyện, ăn không giữ ý chút nào, nhưng vẫn gắp cho em miếng ngon, không hỏi em có ngon miệng không, nhưng cách anh ăn khiến em thấy món ăn thật ngon. Nhưng, cũng may, anh trả lời không hoàn hảo chút nào.
- May sao?
- Thiếu sót cho em biết đó là anh, sẽ chẳng tìm được ai giống như anh. Đúng chứ?
Nguyên nghếch mặt lên, khẽ nhếch mép, nụ cười cao ngạo luôn mê hoặc nó.
- Cũng chẳng ai ghê gớm được như em đâu!
Nó nhìn sâu vào đôi mắt đó, và chỉ biết cười, một nụ cười cay đắng và thua cuộc. Nguyên biết nó đang buồn, nên nụ cười của Nguyên cũng buồn như nó. Lại thế nữa rồi, đừng có hòa cảm xúc của nó vào trái tim Nguyên, để nó hy vọng vì điều gì chứ? Hạnh phúc vì điều gì chứ?
- Mai em tới nữa được chứ?
- Hả? – Nguyên nhìn nó kinh ngạc – Từ bao giờ biết xin phép vậy?
Con bé lại cười gượng nữa, khiến Nguyên thôi đùa, xoa đầu nó:
- Không muốn cười thì đừng cười.
Nếu Nguyên hỏi lý do sao nó buồn, chắc nó đã có thể nói, có thể hỏi cô gái đó quan trọng tới mức nào. Tiếc rằng, Nguyên thì không thế, lúc nào cũng an ủi mà chẳng cần biết lý do, đợi nó nói khi nó muốn, nhưng giờ, nó muốn mà không mở miệng nổi.
Hôm nay, nó đau một cách hạnh phúc. Nó chấp nhận, chỉ cần được gặp Nguyên.
- Sao hôm qua tắt máy? Đừng nói mày làm việc không vào mắt tao đấy!
- … Tao đi gặp Nguyên.
- Biết ngay mà! Mày điên hả?
- Ờ, chắc tao điên rồi.
- Trời ạ! Hơn cả điên. Gặp để làm gì? Có đi tới đâu đâu mà cứ gặp?
- Nhưng tao nhớ lắm, nhớ không chịu được, chỉ muốn gặp thôi.
An thở dài, lắc đầu nguầy nguậy. An chưa yêu nên không hiểu đâu, cái cảm giác tưởng phát cuồng tới nơi, để rồi vất hết tự trọng sang một bên, chạy tới nụ cười đó.
- Dòi mọt hôm qua cũng tới đấy!
- Ngày nào cũng tới không thấy chán?
- Bố mày có biết mày gặp gỡ anh ta không?
- Không nói cũng biết. Nhưng hình như anh ta không nói với bố tao. Bình thường thì nên nói chứ nhỉ?
An cau mày suy nghĩ. Nó chưa thấy An đề phòng và tò mò về ai như vậy, cứ như một con mọt toán gặp phải bài toán khó vậy. Nó không quan tâm. Đau đầu vì tên dở hơi đó là việc của đứa cẩn thận và thông minh như An, mình Nguyên là đủ chiếm hết tâm trí nó rồi.
- Gần đây con hay gặp Andrew nhỉ? Hai đứa đi những đâu chơi vậy?
- Sao bố không hỏi con rể hoàn hảo của bố ấy?
- Ghi được bao nhiêu điểm với con rồi?
- Âm 1000 điểm. Crown chẳng phải vẫn bấp bênh sao? Cái gốc chưa vững mà đã vội chèo kéo sang nhà ta rồi, bố để ý không con rể của bố mắc nghẹn đấy.
- Lại quá đà rồi! Con càng ngày càng đa nghi đấy!
- Còn bố? Bố dễ tin người thế sao? Con thấy lạ đấy! Hay bố định chơi bài ngửa để dằn mặt thằng nhóc đã nẫng Crown trước cả bố? Nếu thế thì cũng chưa tới lúc bố được dùng con như quân cờ đâu.
- Chà chà! Đúng là con gái ta, tới bố nó mà nó còn nghi ngờ.
- Đây không phải lần đầu con bị lôi vào cuộc chiến, bố cũng đúng là bố con đấy chứ!
- Được rồi, được rồi. Nói một câu, cãi 10 câu. Bố làm gì thì cũng là để cho con thôi.
- Thứ con cần không phải là tiền. Đừng dùng con bưng bít lòng tham của bố nữa. Sau mẹ, giờ tới con chết bố mới hài lòng?
Chát! Má nó rát đỏ. Bố tát nó, một cái tát đau nỗi đau của cả hai bố con. Nó bỏ lên phòng, chui vào chăn khóc. Nó biết nó vừa nói điều không nên nói, vì mẹ và nó là người bố yêu thương nhất, nhưng cách bố yêu thương chỉ khiến nó phải quay lại chống cự thì mới không chết ngạt. Nó không thể chấp nhận sai lầm của bố rồi đau đớn như mẹ được.
“Xin lỗi, nhưng con không muốn tồn tại qua ngày trong cái lồng của bố”.
Chương 6:
Hết lần này tới lần khác, nó tự nhủ đừng tới tìm Nguyên nữa, nhưng rồi vẫn cứ thế, bỏ qua mọi thứ, nó bên Nguyên. Cho điều gì? Nó không trả lời được. Nó không còn mục đích để hướng tới nữa rồi, chỉ biết thèm mỗi phút giây đôi mắt đó nhìn nó, dù thỉnh thoảng vẫn ánh lên đầy ngờ vực, và nhiều suy nghĩ khi có nó trong đáy mắt. Tin một ai đó khó với Nguyên lắm! Nụ cười rạng rỡ ấy, Nguyên có kịp cho nó trước khi nó phải từ bỏ Nguyên?
- Sao thế? Gần đây anh hay nhìn em lắm? Yêu em rồi hả?
- … Anh vẫn còn quyền yêu cầu em chứ?
- Cái quyền đó gắn với tên anh rồi.
Con bé cười mà lòng đau nhói. Bất chợt, Nguyên bóp hai má vào khiến mỏ nó chu lên.
- Cười xấu quá, thử khóc xem có xinh hơn không.
Nó chống cự, cố gỡ hai bàn tay chai sạn vì boxing ra, Nguyên vẫn không bỏ tay ra.
- Đừng làm việc mình không muốn trước mặt anh.
Chắc giờ trông nó xấu xí lắm nhỉ, nếu khóc thì càng xấu hơn, nhưng sự dịu dàng của đôi mắt kia cứ như chiếc đũa thần vậy, bảo nó khóc là nó khóc không ngừng. Lần thứ hai nó khóc tới sưng húp mắt trước mặt Nguyên.
- Áo anh đâu? – Con bé chìa tay ra.
- Áo chứ có phải chỗ lau nước mũi đâu?
- Hôi phát ói mà còn chảnh.
- Đây thưa cô! – Nguyên dí vào mặt nó, cái mùi mồ hôi ngửi tới quen, nó yêu cả cái mùi ấy.
Nó xì lấy xì để, rồi cười hì hì với cái mũi đỏ ửng. Với nó, nụ cười đó thật xấu, với Nguyên, nụ cười đó đáng yêu vì nó muốn cười.
- Xinh hơn rồi đấy! – Nguyên vò đầu nó rối bù.
Nếu như Nguyên không quá tử tế với nó như thế, chắc nó đã quên Nguyên dễ hơn rồi.
- Anh dùng quyền của mình hỏi em nữa nhé?
- Anh đang lạm dụng quyền hành đấy à?
- Có chuyện gì à?
- …
- Nói ra thoải mái hơn đấy!
- … Chuyện này nói chỉ khiến mọi thứ phức tạp hơn thôi!
- Yên tâm! Anh sẽ chỉ nghe thôi.
- Em biết. Anh rất giỏi nghe, lúc nào cũng chỉ nghe, chẳng bao giờ nói em biết anh nghĩ gì.
- …
- Em hơn một người bạn, có thật là thế khi anh không tin em?
- Không phải anh không tin em…
- Nhưng vẫn còn đề phòng? Em không đủ sức để tấn công anh đâu, đừng quá cảnh giác như thế! Để em khiến anh nhẹ nhõm như anh luôn giúp em, được chứ? Chí ít là như một người bạn.
Con bé nắm chặt bàn tay chai sạn đó. Nguyên nhìn con bé, lâu lắm, đôi mắt như viên pha lê vỡ vụn, hút nó vào nhịp thổn thức của trái tim. Lucky nhẹ vuốt má Nguyên, bờ vai rộng khẽ hạ xuống, như một cách yếu mềm thay nước mắt. Đôi tay nắm lấy vai nó chậm rãi, muốn ôm nó vào lòng trong e dè, đắn đo. Bất chợt, giọng nói quen thuộc vang lên:
- Lucky! Bố em nói tối nay chúng ta cùng dùng bữa.
Ối trời, là tên dòi mọt đó. Đồ xảo quyệt, dám theo dõi nó à? Lại đúng lúc nó sắp được Nguyên ôm. Nguyên hơi ngạc nhiên một chút, rồi buông tay ra.
- Từ khi nào anh thành người nhà tôi vậy?
- Bố nói anh tới đón em. Một tiểu thư như em làm gì ở quảng trường này thế?
- Tiểu thư? – Nguyên nhìn nó ngạc nhiên, con bé chỉ biết cười trừ.
- Vậy anh không biết đây là con gái độc nhất của Chủ tịch Tập đoàn The King nổi tiếng sao?
- The King? Chẳng lẽ…
- Phải! Chính là tập đoàn có hệ thống casino, bar và khách sạn trải đều khắp thế giới, và là doanh nghiệp đứng thứ 18 trên thế giới về doanh thu năm vừa rồi.
Con bé cắm mặt xuống đất, không dám cả một cái đưa mắt sang bên cạnh. Chắc Nguyên đang giận lắm, vì nó đã chẳng nói gì. Tên khốn kiếp dòi mọt đó, nó sẽ không bỏ qua vụ này đâu.
- Em… là con gái ông ta? Là tiểu thư của The King?
Nguyên nắm chặt vai nó, con bé đau nhưng không thể kêu nổi tiếng nào. Đôi mắt đó không chỉ là giận dữ, gần như là bàng hoàng và không muốn tin, giống như lần đầu tiên nó nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nguyên. Lồng ngực thắt lại, trong nó dậy lên một điều. Sự giận dữ đó dường như không giành cho giấu diếm của nó mà giành cho The King. Tại sao Nguyên lại nhắc đi nhắc lại The King một cách khó chịu như vậy? Đừng nói là… Không. Nó tự dừng cái suy nghĩ đó lại, vì nó lo sợ điều nó suy đoán, nó lo sợ mình đang tiến lại gần sự thật không nên có. Một màu trắng toát bao trùm tâm trí nó, trống rỗng như đôi mắt Nguyên lúc này.
- Em xin lỗi vì không…
- Đi về đi và từ mai đừng tới đây nữa.
Nguyên đẩy con bé. Run rẩy nỗi sợ trong nó, một dự cảm không tốt. Dù có giận tới mấy, Nguyên cũng không phải người có thể gay gắt. Tại sao Nguyên lại như vậy? Nguyên từng nói gia cảnh không quan trọng cơ mà? Vậy mà giờ lại xua đuổi nó? Sao lại thế? Nguyên từng nói đứng ở vị trí nào thì con bé vẫn là chính nó cơ mà?
- Tại sao?
- Đi đi! Đi ngay!
Nguyên hét lên, nó chưa bao giờ thấy Nguyên bộc lộ cảm xúc dữ dội tới vậy. Nó sợ, sợ khuôn mặt ửng đỏ, sợ ánh nhìn bàng hoàng, sợ Nguyên sẽ đẩy nó ra khỏi trái tim, sợ tới mức không thể làm gì, cứ đứng như tượng nhìn Nguyên. Thấy vậy, ngay lập tức, Nguyên bỏ đi, không một lần nhìn lại, cả ba lô cũng không thèm cầm theo, như muốn tránh xa nó càng sớm càng tốt. Đừng, đừng chạy trốn nó như thế! Đau lắm!
Con bé ôm ghì chiếc ba lô cũ nát, khóc nức nở trong xe Trí. Tên đó im lặng không nói gì, giờ thì hắn lại tỏ ra mình là người tốt sau khi đâm nó một phát sau lưng ư?
- Đồ khốn! Những gì hôm nay sẽ có ngày tôi trả lại anh.
- Xin lỗi, nhưng anh không biết mọi chuyện thành ra thế này. Anh chỉ tới đón em theo lời bác dặn thôi.
- Để rồi xem anh có nuốt được The King trước khi chết nghẹn không?
- … Đó không phải là mục đích của anh đâu!
- Đồ tồi! Khốn kiếp! Tên giả tạo! Tôi phát tởm vì anh.
Rồi nó lại khóc tiếp. Tại sao Nguyên lại như thế?
Hôm nay, Nguyên đỡ đòn chẳng có chút tinh thần nào hết, trúng không ít cú đấm vào mặt. Nhìn thế, nó lại càng cảm thấy mình có lỗi hơn.
- … Chào anh!
Nguyên ngước nhìn trong thoáng chốc, đôi mắt đỏ au không đáp lại, vội vã mặc áo rồi về, như không có nó bên cạnh. Con bé không thể nói được gì, chỉ chực khóc thôi. Nó túm lấy tay Nguyên:
- Ba lô của anh...
Nguyên lặng lẽ cầm ba lô rồi quay lưng đi. Chắc Nguyên thừa biết nó đang khóc mà, tại sao Nguyên lại thế chứ? Còn nó, làm cái gì thế? Tới để hỏi Nguyên lý do, tới để trách cứ Nguyên cơ mà? Sao lại không mở lời được lấy một lần?
Hôm sau, nó lại tới tìm Nguyên tiếp.
- Tại sao anh cứ thế? Chính anh đã nói gia cảnh không quan trọng cơ mà? Sinh ra trong gia đình giàu có thì em không có quyền yêu anh?
- Tiểu thư thì sao chứ? Bề thế thì sao chứ? Nếu anh muốn, em có thể vứt bỏ chúng, em sẽ bỏ hết.
- Xin anh đấy! Anh nói gì đi. Ít nhất cho em một lý do.
Hôm sau, sau nữa, những câu hỏi của nó cứ rơi vào hư vô, như Nguyên không thấy nó, không nghe nó.
- Anh nghĩ em đang giễu cợt anh à? Nếu thế, em có hạnh phúc vì chiếc vòng này không?
Con bé chìa tay ra. Từ khi được nhận, chưa một giây nào nó rời khỏi chiếc vòng đó, thứ hạnh phúc Nguyên đã đeo vào tay nó. Nguyên khẽ liếc nhìn, rồi cúi gằm mặt xuống:
- Vất nó đi.
- Anh nói gì?
- Tôi bảo vất nó đi, rồi trở về cuộc sống sung sướng của cô ấy.
- Anh tặng nó cho em, anh nghĩ em vất đi dễ dàng thế sao?
- Biết trước, tôi đã chẳng tặng nó cho cô.
Con bé không tin vào tai mình nữa. Nguyên bảo nó vất đi ư? Nguyên biết rõ nó nâng niu chiếc vòng đó như sinh mạng mà bảo nó vất đi? Tới mức này thì nó không thể chịu được rồi. Lúc nào cũng là nó chạy theo Nguyên, lúc nào cũng là nó cuống quýt vì Nguyên, lúc nào cũng là nó đau đớn. Còn Nguyên, thích thì cho nó chút ngọt ngào, chán thì ruồng rẫy nó như một món đồ bỏ đi thế sao? Tốt thôi! Nếu Nguyên không có chút luyến tiếc nào cho nó, thì nó cố gắng làm gì? Cũng đâu có gì để gắn bó nhau?
- Được thôi. Nếu chỉ thế thì anh chẳng đáng. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Dù sao cũng cám ơn anh, những ngày qua rất vui.
Con bé quay lưng bỏ đi. Lần đầu và cũng sẽ là lần cuối, nó cho phép trái tim mình vỡ nát vì một thằng con trai. Nó sẽ vứt bỏ, như anh ta yêu cầu nó làm thế.
Vừa bước ra khỏi bậc thềm quảng trường, một chiếc xe đỗ xịch trước mặt nó. Khoảng 5, 6 tên xông ra khỏi xe, kéo con bé vào, 2 vệ sĩ chạy tới cũng bị đánh túi bụi, nó cố giằng co thì bị bịt thuốc mê, ngất lịm đi. Trước khi mất đi ý thức, hình như nó thấy Nguyên đang chạy về phía nó.
Choàng tỉnh, nó đang ở trong một căn phòng tối, chỉ lờ mờ ánh đèn hắt từ bên ngoài vào. Mọi chuyện xảy ra nhanh tới mức không kịp phản kháng, cặp, điện thoại, tới đồng hồ cũng bị lấy mất, trên đồng hồ có chip định vị bố đã gắn vào, giờ thì chẳng còn, chúng không trói con bé, cách thức này chứng tỏ là dân chuyên nghiệp, có nghĩa là có người thuê chúng. Ai là người đứng đằng sau việc này? Bố lại giấu nó gây thù chuốc oán với ai thế không biết. Nếu xã hội đen hay một băng đảng thì đã dùng người của chúng chứ không tốn tiền thuê dân chuyên nghiệp, kẻ chủ mưu chắc chắn là đối thủ trên thương trường hoặc một quan chức cấp cao bị bố nắm thóp? Xem ra lần này không chỉ đơn giản là tiền, ông bố cáo già của nó sẽ xử lý sao đây?
Con bé thở dài, lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Đây là cuộc sống nhiều người muốn có được đây à? Là nguyên do nó đánh mất tình yêu của mình đây à? Nó cười khẩy, lẩm bẩm một mình:
- Mình hạnh phúc thật!
Rồi vươn vai, ngáp dài ngáp ngắn. Nhiều đêm khó ngủ vì chuyện với Nguyên, mệt mỏi thật đấy!
- Này! Ít nhất cũng phải có ti vi chứ?
- Đối đãi với tôi cho tốt thì mới mong lấy được tiền. Nghe chưa lũ lợn?
- Này! Điếc à? Trả giá nhanh lên cho tôi còn về.
Không thấy sự đáp trả nào hết, kể cả quát tháo. Chán quá, mỗi lần bị thế này nhằm đúng lúc tâm trạng không tốt, nó luôn giết thời gian bằng cách tra tấn tinh thần bọn bắt cóc. Vậy mà cái thú vui “tao nhã” ấy cũng chẳng có người chơi cùng với nó. Con bé hét tướng lên:
- Chán chết.
Bất chợt, một giọng nói vang lên từ góc tối của căn phòng khiến nó giật bắn, suýt rơi khỏi ghế:
- Không lo sợ như anh nghĩ nhỉ?
Nó không nhìn rõ, nhưng giọng nói đó là Nguyên, không lẫn đi đâu được. Con bé hoảng hốt:
- Sao anh lại ở đây?
- À! Đi lạc.
Lạc cái gì mà lạc. Đã xua đuổi nó thế, còn ngu ngốc chạy tới cứu nó làm gì? Học boxing thì cũng làm sao một mình chọi được 5, 6 tên như thế? Nó còn đang giận Nguyên, nhưng lại cảm thấy có lỗi nhiều hơn. Rốt cuộc, cũng là vì muốn cứu nó, Nguyên mới thế này, tử tế quá đáng mà!
- Anh nói gì để bọn chúng mang theo anh?
- Chả nói gì cả!
Làm gì có chuyện không nói gì mà chúng chuốc thêm rắc rối vào mình chứ? Chắc chắn anh ta phải làm cái gì đó thì chúng mới tha theo thế này.
- Tập tọe chút võ mà tưởng mình là siêu nhân chắc? Ở đó làm gì, lại gần đây cũng không ai ăn thịt anh đâu.
- Bị trói rồi.
Nghe thế, nó vội đứng dậy, lò dò tới chỗ Nguyên. Nó dùng hết sức kéo chiếc ghế mà Nguyên đang bị trói chặt ra chỗ sáng, Nguyên giãy giụa:
- Làm gì thế?
- Kéo anh ra chỗ sáng, không thấy sao còn hỏi?
- Cần gì phải thế?
- Cứ ra đó đã!
Con bé lại tiếp tục kéo, biết thế trưa nay nó chịu ăn có phải tốt không. Nguyên lại giãy giụa:
- Để anh tự đi.
- Được không?
- Được. Đỡ anh đứng dậy.
Con bé đỡ Nguyên ra chỗ sáng, rồi lại lúi húi phía sau Nguyên ngay khi chân ghế vừa chạm đất.
- Làm gì thế?
- Cởi trói.
- Trói chặt tới mức không cựa quậy được thì sao cởi?
- Im lặng chút đi! Trong chuyện này thì tôi kinh nghiệm hơn anh nhiều.
Nguyên bật cười. Trong tình cảnh này mà vẫn bật cười được sao? Từ lúc thấy Nguyên bị lôi vào chuyện này thì nó chẳng cười nổi rồi. Nó rút con dao vẫn giấu trong áo ngực ra, hí húi cứa dây. Chợt, có tiếng bước chân, con bé nhanh tay giấu vào túi áo. Một tên mang thức ăn vào, thấy Nguyên ở ngay gần cửa, hắn quát:
- Sao mày lại ở đây?
- Hưởng chút ánh sáng cũng không được à? – Con bé nhanh nhảu.
- Khôn hồn thì đừng có giở trò.
- Khôn hồn thì đối xử với bọn tao cho tốt, nếu không đừng hòng lấy được tiền.
- Ăn đi. – Hắn ném phịch khay thức ăn xuống đất.
- Khóa cửa phòng thì bọn tao cũng đâu thể trốn được. Cởi trói cho anh ta đi. – Hắn làm như không nghe thấy khiến con bé tức điên – Có nghe thấy không hả? Cởi trói ngay.
- Lucky! Thôi đi.
Nguyên can ngăn, tên đó làm ngơ, tâm trạng con bé lại không tốt, đó là một chuỗi tác động cho cái hệ quả là nó đá bay khay thức ăn, quát lớn:
- Không được thứ đồ ăn nào tử tế à? Tao không ăn thức ăn của chó như chúng mày được.
Tên kia quay lại giận dữ, tát một cái vào mặt con bé khiến phía trong miệng bị chảy máu.
- Liệu hồn đấy con nhãi!
- Rồi sao? Giỏi thì giết tao đi.
- Lucky! Thôi ngay!
Nguyên quát lớn, khiến con bé không nói nữa, nhưng ánh mắt thì vẫn hướng về tên kia đầy thách thức. Nguyên quay ra trấn an và xin lỗi tên khốn kiếp đó. Việc gì phải thế, cùng lắm là bị đánh gãy tay như mấy năm trước là cùng chứ gì, chưa có tiền thì nó chết làm sao được. Tên đó khóa cửa lại, đi ra phòng ngoài. Trong khi mở cửa, nó kịp nhìn ra ngoài qua cửa sổ đối diện được một chút. Hình như đây là một xí nghiệp bỏ hoang, đồng không mông quạnh, chắc là khu vực ngoại ô, bọn chúng lại tụ tập ngay gần cửa phòng, muốn trốn cũng khó. Nó đang mải suy nghĩ thì Nguyên gằn giọng với nó, có vẻ như đang giận:
- … Cẩn thận cái mồm chút!
- Không phải chuyện của anh.
- Ít nhất cũng phải biết quý trọng mạng sống của mình.
- Hừ! Chúng hứng thú với tiền hơn cái mạng của tôi nhiều.
Nguyên ngước nhìn nó bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Lần đầu anh ta gặp chuyện này, nên ngạc nhiên về thái độ của nó là phải thôi, cứ thử bị bắt cóc như cơm bữa giống nó xem, rồi sẽ chán chẳng muốn sợ sệt ấy chứ.
- Sao thế? Thất vọng vì cuộc sống giàu có không sung sướng như anh vẫn tưởng à?
- … Đưa mặt đây xem nào!
- Không cần! Nếu có sẹo, chúng sẽ nhận lại hết.
Con bé lại lúi húi cứa dây, dây thừng quá chắc, mà con dao nhíp lại quá bé, phải mất hơn phút nó mới xong. Khoảng thời gian đó là sự im lặng khó chịu với nó, rõ ràng nó từng rất thích khi cả hai không nói gì, nhưng lúc này thì thật đau đớn, nước mắt cứ ứa ra ở khóe mi. Dây trói vừa rơi ra, Nguyên đứng dậy, khẽ ngó ra ngoài qua khe nứt cửa, định tìm lối thoát.
- Chẳng tên bắt cóc nào nhốt con tin ở nơi dễ thoát đâu. Cứ thích làm những việc quá sức!
- Không thử sao biết!
- Thử đi! Chắc là anh sẽ sống nếu như bọn chúng nghiệp dư. Nhưng bọn này chuyên nghiệp rồi, trốn nghĩa là tìm cách chết.
- … Bị thế này bao nhiêu lần rồi?
- Không biết. Chán chả muốn đếm.
- Ha ha ha ha – Nguyên bật cười, to tới mức nó giật mình.
- Đáng cười thế à?
- Con ranh con đúng là gan to mà!
Nguyên cười không ngớt, không phải chỉ hị hị như bình thường, là điệu cười khoái chí, cười tới chảy nước mắt. Dù không phải nụ cười rạng rỡ, sáng bừng hạnh phúc đó, nhưng lúc này thì là quá đủ để nó tủm tỉm theo. Cả hai đã làm lành theo cách đó? Không biết, nhưng ít nhất lần này không nhàm chán như mọi khi.
Lên Đầu Trang