LOVE DIARY
Xuống Cuối Trang

Tôi đứng hình. Nửa xấu hổ nửa tức giận. Không thì qua bên nhà tôi làm gì? Lại còn đứng đó ra vẻ chờ đợi nữa? Hay là muốn rủ tôi đi bộ? Thế thì cũng không cần cầu kỳ cạnh khóe như thế chứ

- Xuống xe đi. Hôm nay đi xe của em nhé!

Anh chàng nháy mắt. Rõ là điệu. Có biết nháy mắt đâu mà cũng ra vẻ. Tôi bị nạt cho vì cái tội xớn xác, tự nhiên đâm ra ghét ghét con người đối diện. Vừa xấu người lại xấu nết, làm tôi không để đâu cho hết cái sự cáu kỉnh của đứa con gái bèn xuống xe, làm mặt giận.

- Xe em hết xăng rồi.

- Thế chờ ở nhà, anh đi mua xăng về nhé!

- Nhất định phải đi xe em à?

Tôi cố cãi, cái sự ngang bướng của đứa con gái cứ thế tự nhiên cao vút. Không phải vì tôi tiếc gì việc đi xe của tôi, mà vì tự nhiên bị làm cho xấu hổ, chỉ muốn trị cho anh một trận.

- Ừ. Nhất định!

Anh cười, véo nhẹ vào má tôi một cái. Anh có biết khi một cô gái giận, má cô ấy sẽ chảy xuống và buồn cười đến mức nào không? Nhất là khi bạn gái anh lại hơi bị có da có thịt một chút  Thế mà còn cười nhe nhởn, đi thẳng vào nhà rồi điềm nhiên dắt tình yêu ngựa sắt của tôi ra ngoài.

- Lúc đi trên đường anh mới để ý, trời thu se lạnh một tí thôi mà mấy anh chàng lái xe cứ tủm tỉm thích ngầm mãi.

Tôi chẳng hiểu anh đang cố diễn đạt cái gì. Chỉ thấy anh có vẻ hơi ngớ ngẩn. Cái niềm vui thích mà anh khám phá được trên dọc đường đi qua nhà tôi làm cho anh trở nên ngớ ngẩn cực kỳ. Thật, kiểu mắt cứ sáng lấp lánh xong miệng vừa nói vừa cười tủm tỉm.

- Vì đằng sau có hậu phương vòng tay lên trước cho… ấm bụng. Thế thì đi bao xa cũng được, không sợ bị lạnh bụng đâu nhỉ?

Tôi bật cười. Anh có muốn được như người ta thì cũng không cần phải dẫn dụ một cách vụng về như thế chứ ?!? Nhớ ngày xưa tôi với cậu bạn thân cũng hay giở trò tị nạnh mỗi độ thu về. Trai gái ngoài đường đi bên cạnh nhau, vòng tay lên trước rõ là hạnh phúc, còn hai đứa tôi thì mặt ngẩn tò te. Thậm chí còn không tiếc lời chửi rủa… mấy kẻ đang yêu nhau đó. Ờ, can tội họ làm mình phải GATO T_T

Ngày… tháng… năm…

Anh đưa tôi lên cầu Long Biên. Có vẻ anh thích nơi đây nhiều hơn những gì tôi biết. Lúc anh dựng xe, tôi chạy ngay ra chỗ thành cầu, chống tay lên cằm nhìn sang phía cầu Chương Dương có sắc đèn đổi màu. Anh lại gần lúc nào không biết, khi ý thức được việc anh đã ở gần bên cạnh mới ngó mặt sang nhìn. Khuôn mặt anh nhìn nghiêng hơi góc cạnh, cằm đôi và… hết rồi. Nếu cười sẽ có thêm cái răng khểnh nữa. Tiếc là lúc này lại không cười, chắc đang nghĩ ngợi gì đó.

- Em lên đây nhiều lần chưa?

- Quá nhiều. Nhà bác em bên Gia Lâm, đi suốt ấy chứ. Chưa kể hồi em mới lên đại học, em với thằng bạn đi lạc lên lạc xuống cầu này năm lần trong một tối. Thế mà em vẫn mãi không nhớ đường. Khì khì.

Tôi cười khùng khục từ trong bụng. Vì vừa thấy mình ngô nghê, vừa thấy mình đểnh đoảng. Mà tôi nói là nói thật, không chém, gió hôm nay đủ nhiều khiến những ai mặc áo mỏng thấy lạnh rồi . Tôi không phải là đứa nhớ đường giỏi, việc ngồi sau xe máy một ai đó chẳng hấp dẫn tôi ghi nhớ những con đường, tôi chỉ chú ý hàng quán hai bên đường, rồi cây cối này nọ, thi thoảng để ý đến những người đi sau, đi trước, đi bên cạnh mình. Đó là lý do tôi hay bị đi lạc. Lần nào cũng dễ lạc lên lạc xuống đến khổ. Ơ hay, mà đi xe bus tôi cũng lạc. Nói chung chỉ đi bộ trong phạm vi gần nhà thì mới cầu may không bị “đậu phộng” đường.

- Sao không thấy em đòi anh cho lên đây bao giờ nhỉ?

- Ờm. Em không để ý lắm ^^!

- Hay là có kỉ niệm nào không hay ở đây nên mới thế?

À, ra là cũng giỏi đoán đấy chứ. Nhưng thú thật là chuyện đó chẳng có gì hay ho. Tôi có thể khoe khoang chuyện tôi bị lạc lên lạc xuống ở đây được à? Dễ chừng bị cười cho thối mũi.

- Đây là nơi lần đầu tiên anh nói yêu em ấy nhỉ?

Gió lạnh thế, lại thêm sương buổi đêm. Tôi không nhớ là anh từng nói yêu tôi ở đây. Lần đầu tiên là khi tôi ốm, anh qua bên nhà dì để gặp tôi. Lúc đó vì mặt mũi tôi rất thảm dại do không make up và khóc nhòe nhoẹt nên tôi nhớ rất rõ.

- Lúc mà anh nói là sẽ chọn em đấy! Cái hôm mà dẫn em đi ra mắt anh Thành và chị Ly, không nhớ hả?

Tôi à lên một cái. Thì ra là thế. Nhớ chứ, lúc bấy giờ tưởng anh bị say… mà say gì không biết nữa. Ơ hơ, lúc ấy sợ anh có cái TÔI đang bị THẤT TÌNH to vật nên chẳng dám lên tiếng ho he gì.

- Em nhớ rồi. Anh nói là chọn em làm người yêu chứ có nói là yêu em đâu. Xì, luyên thuyên quá!

Rồi anh trầm ngâm, khoác lên người tôi cái áo vest anh đang mặc. Lạy Chúa tôi, rõ ràng là từ công ty sang ngay nhà tôi, bằng chứng là vẫn mặc quần áo đi làm @.@ Mọi khi đi chơi với tôi ăn mặc kiểu phủi bụi hơn một chút, không đóng bộ như lúc này. Cơ mà áo ấm thật, đang co ro vì lạnh mà.

- Bao giờ thì mình cưới nhau nhỉ?

Đứng hình tập hai. Sau quả đứng hình vì tội xớn xác trèo lên xe anh và tự động thui thủi xuống trước khi đi chơi.

- Em đâu có nói là sẽ cưới anh.

- Còn ai khác ngoài anh à?

- Aizzz, tự tin quá rồi người yêu ạ! Em không có ý định lấy chồng đâu.

- Không sao. Vì ai sinh ra cũng có một nửa dành cho mình, nếu như em Ế, hoặc cố tình KHÔNG LẤY CHỒNG thì ở một nơi nào đó, cũng sẽ có một người Ế như em hoặc cố tình KHÔNG LẤY VỢ để sống độc thân giống em.

Anh cười toe, cái răng duyên làm tôi ngơ ngẩn.

- Mà cái người đó của em đang đứng bên cạnh em rồi. Giả như em cố tình Ế, người đó cũng sẽ cố tình Ế giống em thôi.

Sao người yêu tôi dẻo mỏ quá vậy? Thật là, con gái mười cô thì chín cô rưỡi không dám tin vào lời yêu mãi mãi hay những gì đại loại thế của người yêu. Nhưng cũng vẫn là con gái, mười cô thì chín cô rưỡi dẫu biết không thể tin vào câu “anh mãi yêu em” nhưng vẫn cứ âm ỉ hạnh phúc và vui sướng.
Tôi không biết được tương lai, tôi càng không xác định được mình muốn gì hơn nữa trong mối quan hệ này. Nhưng có một điều tôi chắc chắn, dù tôi có cố tình không tin lời anh nói thì tôi vẫn mong muốn được tin và cảm thấy âm ỉ hạnh phúc. Âu cũng là do tôi hòa cùng với số đông. Thật khó trách con gái khi trái tim con gái yếu mềm.

Vậy là tự nhiên thấy yêu anh người yêu lạ. Đứng nhỏ bé phía sau, vòng tay lên trước ôm anh. Mặc dù có ngại, mặc dù má đỏ lên nhưng vì anh đứng trước và bị khuất không thể nhìn thấy nên vẫn tự tin cười toe toét.

- Là anh tự nói đấy nhé! Sau này bỏ em đi lấy vợ trước là không ổn đâu.

 

Chap 55:

Trên đường về nhà đã nói chuyện với tôi về Linh. Đúng như tôi dự đoán, Linh đang tương tư một người, và người đó có khả năng là người cũ của tôi rất cao. Linh không nói thẳng cho anh biết, nhưng qua những mối quan hệ chung của Linh và anh, anh đoán được ra. Tôi ngồi sau xe cứ bần thần. Tôi chỉ ước ao giá như mình đừng đoán đúng như thế. Và cũng chỉ ước ao giá như mọi chuyện đừng trùng hợp như thế. Ex là người tốt, nhưng nếu như anh ấy không phải là Ex của tôi thì thật tốt biết bao. Đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ mình đủ can đảm để đứng đối diện với anh, trong vai trò bạn của người thầm yêu anh.

Haizz…

- Em có thấy phiền không?

- Về chuyện gì ạ?

- Về Linh.

Chắc anh đoán được năm bảy phần trong suy nghĩ của tôi. Quả thật tôi chỉ biết thở dài, không dám nghĩ thêm nhiều nữa. Làm sao tôi biết được tôi nên làm gì? Và làm sao tôi biết được điều gì chắc chắn sẽ xảy ra?

Tôi tựa đầu lên vai anh, tự nhiên thấy mệt mỏi và mi mắt nặng trĩu. Ngay lúc ấy chỉ muốn tựa đầu vào vai anh và nhắm mắt ngủ ngon lành. Chuyện của Linh có thể sẽ trở thành chuyện của tôi và anh nữa, cũng còn có một người thứ ba mà tôi luôn muốn trốn tránh. Nhưng mặc kệ tất cả, tôi chỉ muốn mình an nhiên yêu anh, nhiều nhất có thể…

Ngày… tháng… năm…

Hôm nay Linh rủ tôi đi café, quán vắng, nhạc Trịnh. Con bé đan tay vào nhau, những mẩu chuyện lặt vặt không đầu không cuối, tôi bồn chồn.

- Mày sao thế?

- Mày có thấy tao phiền phức không?

- Mày điên à? Lảm nhảm gì thế?

- Đến tao còn thấy tao phiền phức nữa huống chi mày. Ông Phong cũng lắm khi chê tao như bà già quản chuyện bao đồng mày ạ.

Mặt cái Linh buồn rũ. Tôi bấm môi bấm miệng vì không biết mở lời với bạn mình thế nào. Mọi khi hai đứa nói chuyện đủ các thể loại, kiểu gì cũng nói được, bắn như súng liên thanh, nay vì sự xuất hiện của Ex mà trở nên khó mở lời. Haizz. Tôi chẳng biết mình bị làm sao nữa. Là tôi nhạy cảm quá chăng?

- Tao quen anh ấy sau mày, nhưng yêu anh ấy trước mày mà, đúng không? Mày đã bao giờ yêu anh ấy chưa?

Tôi đứng tim. Lôi chuyện gì ra nói không lôi, lại lôi đúng cái chuyện đó. Ờm. Xem nào, tôi càng cố tảng lờ đi thì tôi càng thấy nhức nhối khó chịu. Cứ như bây giờ, lôi ra để mổ xẻ cũng tốt. Nhất là với Linh, tôi không thể mất một người bạn thân hơn cả chị em thế này được.

- Ừ.

- Thật ra, trong vô vàn những điểm xấu của mày, tao tìm được duy nhất một điểm tốt. Đó là khi yêu, mày không chủ động yêu một ai trước, nhưng một khi có ai đó yêu mày thật lòng thì mày cũng đáp lại người ta thật lòng, yêu chung thủy, không có khái niệm bỏ rơi cho đến tận khi người ta bỏ mày đi trước. Du nhỉ?

- Hả…à… ừ.

- Thế đấy, mày có vô vàn những điểm xấu mà chỉ cần duy nhất điểm tốt đó thôi đã đủ kéo chân đàn ông rồi. Đàn ông lấy vợ cũng chỉ cần một người con gái như thế.

Linh nó bắt đầu lôi tôi ra để so sánh với nó á? Vì lòng ích kỷ của con gái khi yêu sao? Tôi thừa nhận tôi từng quen anh ấy, từng có cảm tình, thậm chí có thể là thích và suýt yêu… nhưng chuyện giữa chúng tôi thầm lặng như thế, hoàn toàn không có gì đáng phàn nàn cả, tại sao lại nhất thiết phải lôi ra?

- Linh à, tao biết là mày thấy bất an. Nhưng mày yên tâm đi, tao với anh ấy chẳng có gì cả. Trước đây không, bây giờ và sau này cũng không.

Tôi không nhận ra rằng mình nói dối khá trôi chảy. Linh rơm rớm.

- Vì tao là bạn của mày và là em của ông Phong à?

Nhỏ bạn ngồi trước mặt nước mắt ngắn dài. Hiếm khi tôi chứng kiến Linh khóc, vì nó là một đứa mạnh mẽ, cũng đã lâu rồi chưa thấy nó lụy vì tình và sầu vì đàn ông con trai. Với nó, độc thân là tiêu chí mạnh mẽ nhất, là lẽ sống trước sau như một mà nó tôn thờ. Có ai mà ngờ được rằng nó bị lưới tình giăng trúng. Tôi chẳng nỡ làm bạn mình đau.

- Thế nếu tao cưa anh ấy thành công, mày có ghét tao không?

- Đồ ngốc! Tao còn đang định giúp mày tán đổ ông ấy nữa cơ.

Tôi nhoẻn cười, cô bạn vẫn còn rưng rức.

- Ờ. Cứ nhớ lời mày đấy. Sau này ế tao cứ đổ vạ cho mày.

Rồi Linh lên trên bục cầm mic hát một bài nhạc Trịnh. Nhạc buồn, giọng ca buồn, một tối buồn tha thẩn. Tôi lại cứ nhìn anh guitarist mà nhớ về cái thời sinh viên bay nhảy theo tiếng đàn. Ừ, thời ấy hai đứa mới trở nên thân thiết với nhau hơn, rồi mới có một đứa coi mình như em gái nó, mải mê bảo vệ mình khỏi những tổn thương va vấp mà đời mang lại. Ai dè, có một ngày con người ấy trở nên thật yếu đuối và nhỏ bé trước mặt tôi.

 

Chap 56:

Sáng bảnh mắt đã là một cái hẹn đi café. Không phải của anh. Là của anh ấy!

Tôi vờ như không nhận được tin nhắn, không rep, không có bất cứ động tĩnh gì cả. Đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, đi vào nhà ngủ trang điểm soi gương, lại đi ra nhà ngoài chỉn chu quần áo chuẩn bị đi làm. Xong xuôi mọi thứ tôi gọi cho anh.

- Du à? Xong chưa em? 5’ nữa anh qua!

- Vâng. Em xong rồi đây. Mình đi ăn sáng trước nhé!

- Ok.

Khi xe của anh đỗ xịch trước cổng, tôi nhận được một cuộc điện thoại.

Là anh ấy! Vẫn là anh ấy!

Chúng tôi đâu còn liên quan gì tới cuộc sống của nhau?

À không, tôi biết là lỗi do tôi, do tôi đã chủ động liên lạc lại với anh sau những chuỗi ngày dài không liên lạc nữa. Tôi sai rồi, tôi biết là tôi sai rồi…

- Xong chưa Du ơi!!!

Phong vọng vào, như sốt ruột anh đi nhanh về phía cửa. Chuông điện thoại vẫn reo. Tôi đã tắt máy đến năm cuộc gọi liền. Anh ấy vẫn lì lợm. Tôi muốn tắt luôn nguồn điện thoại. Nhưng mà…

- Ai gọi cho em thế? Sao không nghe máy đi, nhỡ có chuyện gì gấp thì sao?

- À… vâng. Anh ra ngoài trước đi!

Anh hơi lưỡng lự, lúc đi ra có liếc nhìn qua điện thoại của tôi. Màn hình vẫn sáng đèn và tên người gọi là Ex. Tôi lúng túng đặt ngón tay che lên chữ hiển thị trên màn hình, không biết rằng liệu anh có nhìn thấy không.

“Em nghe đây.”

“Em bận với anh đến thế à?”

“…”

“Cho anh một cuộc hẹn được không? Coi như là vì Linh em nhé!”

Tôi chết lặng. Vì Linh? Vì Linh chứ không phải vì tôi hay anh. Tại sao lại vì Linh?

“Chiều nay em rảnh. Anh ở đâu?”

“Để anh qua đón.”

“Không, em tự đi được. Anh nhắn tin cho em địa chỉ đi em sẽ đến.”

Nói rồi tôi cúp vội máy. Sợ Phong nhìn ra có điều gì đó.

- Ai gọi thế em? Có chuyện gì à?

- À không. Khanh không tìm thấy hồ sơ cho buổi họp nên gọi hỏi em. Hóa ra nó để trong ngăn bàn.

Tôi chọn cách nói dối anh. Lần đầu tiên tôi nói dối người yêu mình để đi gặp gỡ người khác. Quả là tôi thấy thất vọng với chính mình. Nếu có thể nói dối lần một, sẽ có những lần sau. Nếu đã có thể qua mặt anh, tôi chắc sẽ nhiều lần qua mặt anh sau này nữa. Tôi muốn nổ tung. Vì tôi không muốn thế >”<

- Chiều nay em rảnh không? Mình đi xem phim nhé!

- À. Chiều nay…

- Rủ cả Khánh Hà và Linh đi xem nữa. Anh cũng chưa có dịp gặp lại Khánh Hà sau khi Hà hoàn thành thực tập ở công ty anh.

- Chuyện này…

- Em bận à?

- À… không.

- Du, em có chuyện gì thế? Sao cứ ấp úng mãi từ nãy tới giờ?

- Em…

Tôi căng thẳng. Có nên thú thật với Phong không? Liệu anh có tin tưởng tôi, hay anh lại tiếp tục ghen tuông như những lần trước. Chỉ là một tin nhắn mà còn khiến anh hoài nghi, huống hồ là một cuộc hẹn nói chuyện. Với lại, bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, mối quan hệ giữa Linh và Thanh hầu như chúng tôi không được biết, nhưng mối quan hệ của tôi và anh ấy trong quá khứ thì đã quá rõ ràng. Với Linh là thế, với Phong cũng vậy.

Ngày… tháng… năm…

- Ê Du, chiều nay rảnh không?

- Có chuyện gì không?

- Rủ đi coi bói. Vân ở phòng PR hôm nọ nghe kể chuyện cũng thích lắm.Đi cùng nhé!

Haizz, nếu mà đi xem bói có thể giải quyết được chuyện của tôi bây giờ thì tôi đi ngay và luôn.

- Sao thế? Rủ rê mà ngẩn tò te ra thế? Hay anh Phong không cho đi?

- À, cũng có hẹn. Lát anh Phong qua đón.

- Vậy để Khanh gọi mượn Du của anh Phong một hôm nhé! Đi cùng luôn!

Khanh nháy mắt với tôi rồi chạy ra ngoài gọi điện thoại thật. Chắc là gọi cho Phong. Cô bạn này nói là làm, vốn cái tật hóng hớt lại ham vui nên sẽ không bỏ lỡ cơ hội rủ rê tôi đi cùng. Tôi chỉ còn biết thở dài thườn thượt. Kể cũng không phải là không tốt, đi với cô bạn một lúc rồi lấy cớ đi gặp Thanh. Rốt cuộc dù có thế nào thì vẫn phải gặp anh ấy một lần để làm rõ về chuyện của Linh. Tại sao lý do cho lần gặp mặt lần này lại là chuyện của Linh?

Khanh chạy vào cười toe toét.

- Anh Phong đồng ý rồi nhé! Hết đường lẩn tránh nha Du. Chuẩn bị đi, ăn trưa xong rồi cùng đi với cả Vân nữa.

Tôi cười như mếu. Không biết nên cảm ơn Khanh vì đã cứu bồ tôi buổi chiều nay hay thầm trách vì cô nàng đã góp phần thúc đẩy việc tôi hành động có lỗi với anh người yêu. Thật ra đi gặp mặt người cũ chưa chắc đã là xấu. Nếu nhìn nhận đúng đắn thì tôi không có lỗi bởi lòng tôi không còn vướng bận gì về tình cảm của ngày xưa nữa. Chỉ là lo sợ trước những rắc rối nếu bị ai đó hiểu nhầm.

Tôi. Ngày. Càng. Kém. Trong. Khoản. Tự. Biện. Minh!!!

Ngày… tháng… năm…

Tôi đã lẩn trốn thành công và đang ngồi ở điểm hẹn. Bất giác điện thoại rung, ngỡ là Ex gọi điện xem đến chưa, với tay cầm điện thoại mới biết là tin nhắn của anh người yêu.

“Kể cả khi em đi gặp người đó thì cũng đừng dao động nhé. Anh <3 em.”

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Tôi bần thần một lúc lâu, tự trách có vẻ cốc nâu đá làm tôi say chếnh choáng. Uống café chưa bao giờ tôi say, huống hồ lại còn là nâu đá @.@ Nhưng mà đầu óc cứ vảng vất thế này, không biết suy nghĩ trong đầu quay cuồng thành bao nhiêu tầng nữa. Anh biết tôi đi đâu, làm gì, gặp ai. Thậm chí còn biết rằng tôi đang lo sợ. Thế mà cứ tẩm ngẩm tầm ngầm, không nói không rằng cũng không biểu hiện thái độ ra ngoài mặt. Ghê gớm thật đấy >”< chỉ trách tôi ngây thơ lo sợ làm anh bị tổn thương. Anh biết hết, biết hết cả đấy, chỉ là không nói ra mà thôi !!! T_T

- Em chờ anh lâu chưa?

- Một lúc thôi ạ. Anh làm gần đây à?

- Không, anh thích quán này thôi.

Gặp anh khi tỉnh rất khác với việc gặp anh khi say. Gặp anh khi say tôi cho phép mình được buồn, được khóc, được tâm trạng này nọ. Nhưng lúc này, tôi đang rất tỉnh táo, tôi lại phải suy nghĩ xem mình nên làm gì, nên nói gì và nói như thế nào để đưa anh đến bên Linh. Thật ra chuyện của anh và Linh tôi không phải là người quyết định, đó là duyên phận của hai người mà thôi, nhưng tôi vẫn hy vọng mình giúp được gì đó, cho Linh.

- Em có tò mò về chuyện anh quen Linh không?

- Có chứ! Hôm nay em gặp anh là để nghe về chuyện đó mà.

Anh cười buồn, môi khẽ nhếch lên và mắt nhìn ra xa tránh ánh nhìn của tôi.

- Thì ra chỉ có vậy. Không hơn không kém, anh cũng chẳng là gì trong em cả.

Tôi hiếm khi tin vào sức công phá của lời nói bởi lẽ chẳng mấy khi tôi được cảm nhận nó. Nhưng lần này thì tôi tin, lời nói của anh sắc ngọt, cứa khẽ vào tim. Tôi chạnh lòng nghĩ:

“Anh đã từng quan trọng đối với em đấy chứ, thậm chí bây giờ vẫn vậy. Chỉ là không phải tình yêu và em cũng không muốn thể hiện ra điều đó!”

- Thật ra anh cũng tình cờ biết Linh thôi, một lần đến trường cùng Linh lấy tài liệu mới biết Linh là bạn em, anh quen thân hơn với Linh từ đó. Chắc là do anh đã lầm.

Tôi không hiểu lắm những gì mà anh nói. Nghe như mọi chuyện đều có sự sắp xếp từ trước. Và tôi thì cứ ngẩn ngơ ngơ ngẩn chẳng biết chính xác anh là ai, anh muốn gì. Anh toan tính nhiều hơn tôi tưởng.

- Anh không cố ý lợi dụng Linh. Có thể em không tin, cũng có thể em đang khinh anh. Nhưng anh không chịu được khi thấy em bên người đó. Em có chắc rằng em được hạnh phúc không?

Những câu từ mà anh nói ngày càng rối rắm. Tôi thề là tôi không hiểu. Tại sao anh không có mặt trong cuộc sống của tôi quá lâu như thế mà vẫn biết được mọi chuyện, vẫn dõi theo tôi, vẫn tìm cách liên quan đến vòng tròn quan hệ của tôi?

- Anh ta hơn anh mọi thứ, nhưng liệu có yêu em hơn anh không?

Anh lại tiếp tục nói gì thế?

Yêu?

Anh đã nói rằng anh yêu tôi – điều mà trước đây có bao giờ anh cho tôi biết?

Tôi im lặng. Anh đang làm tôi bị rối. Sự xuất hiện của anh hóa ra không phải là vô tình. Thế nên sau ngần ấy năm không liên lạc anh vẫn có thể đến bên cạnh tôi, biết rõ về tình hình hiện tại của tôi. Thế rồi sao? Tất cả những chuyện đó có ý nghĩa gì?

- Em không biết và không hiểu hết những gì anh vừa nói. Nhưng anh đừng làm tổn thương Linh, có được không?

Anh lại cười, nhếch mép, lần này nhìn trực diện vào mắt tôi.

- Nếu anh nói không thì sao. Em sẽ thất vọng lắm đúng không?

Không. Ngay từ đầu đã thất vọng. Ngay từ khi biết người Linh tương tư là Thanh thì bản thân tôi đã thất vọng. Tôi chẳng mong chờ gì hơn từ cuộc nói chuyện này, nhưng tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế.

 

Chap 57:

Tôi chào Thanh ra về khi mọi chuyện giữa chúng tôi dường như bỏ ngỏ. Anh ấy không thỏa hiệp, anh ấy vẫn tiếp tục với những gì mà anh đã toan tính. Tôi cũng chẳng biết làm gì hơn, chỉ cảm thấy mình cần một chốn bình yên, cần một bờ vai để tựa vào. Khi đi ra khỏi quán café đó, trời đổ mưa. Tôi đứng nép bên một gốc bàng già.

“Em đang ở đâu? Có mang ô hay áo mưa gì không?”

“Anh ơi, qua đón em nhé, em ở …”

Tôi chỉ muốn gặp Phong và an nhiên trong vòng tay anh mà thôi. Bên Phong tôi không cần lo nghĩ gì cả, anh sẽ che chở cho tôi, sẽ bênh vực tôi nếu tôi làm sai gì đó, sẽ yêu thương và trân trọng tôi, vì tôi biết một lẽ đơn giản là anh yêu tôi. Tôi cũng sẽ thú thật với Phong về chuyện hôm nay. À không, không hẳn là thú nhận vì anh vốn đã biết, chỉ là kể lại, tường thuật lại mà thôi. Tôi muốn quên đi người mà tôi vừa gặp, muốn xóa đi tất cả ký ức về con người ấy để lần sau khi gặp lại có thể mỉm cười, có thể bắt tay làm quen, có thể chào xã giao như những người xa lạ.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, từng hạt mưa đập vào mái hiên và phiến lá nghe rõ thứ âm thanh lộp độp. Tôi đứng yên dưới gốc cây già chờ đợi, phía đối diện, bên kia quán nước, cũng có một người đứng lặng dõi theo tôi. Cái bóng ấy thấp thoáng tiếng thở dài, ngập ngừng và buồn bã…

- Sao em không vào quán gần đây ngồi cho đỡ bị hắt nước?

Phong xuất hiện, giọng lo lắng làm tôi thấy ấm áp hơn rất nhiều.

- Lên xe đi em!

Tôi mở cửa xe, ngồi bên cạnh Phong, tôi đặt tay mình lên bàn tay anh đang để cạnh ghế mà tôi ngồi. Tôi khẽ khàng nhất có thể.

- Cảm ơn anh!

Phong biết ý không hỏi han gì nhiều, chở tôi về thẳng… nhà anh.

Ngày… tháng… năm…

Phong lúi húi đi chợ, mua đồ về nấu ăn. Sau khi tôi ca cẩm về bài ca pizza dễ béo bụng làm Phong tần ngần.

“Vậy để lần sau anh nấu gì cho ăn nhé!”

Ban đầu tôi còn tưởng anh nói đùa cho vui miệng, nhưng hôm nay thì anh đi mua đồ thật. Tôi nằm cuộn tròn trong chăn như con sâu – hậu quả của việc đứng dưới mưa, bị mưa hắt cho ướt gần hết người.

- Anh làm gì thế?

- Nấu ăn.

- Nấu ăn á? Thật không thế?

- Thật chứ sao không. Anh mua đồ về hết rồi. Nằm yên đấy, lát xong anh gọi ra ăn.

Tôi vừa tò mò vừa buồn cười. Nghĩ sao mà để anh đi chợ nấu ăn cho tôi?
Bỗng dưng được chàng người yêu chiều chuộng, tôi cũng hơi gai người.

“Làm gì thế bồ tèo?”

“Ngồi viết báo cáo trên cơ quan. Sao hôm nay rảnh thế?”

“Cứ như có bão ấy, hôm nay tự nhiên chàng đòi đi chợ nấu ăn cho tao mày ạ.”

“Ờ. Nhất mày. Tận hưởng đi, tối nay đi nhậu với tao.”

Linh rep cụt lủn rồi mất hút, chắc cô nàng bị đống báo cáo đè cho ngập đầu ngập cổ. Tôi ngồi trùm chăn mãi cũng chán, chạy lon ton ra chỗ bếp, cạnh chàng người yêu đang hý hoáy.

- Anh làm món gì thế?

- Anh không biết.

Chàng cười nhe nhởn, tay cầm muôi khuấy liên hồi vào nồi đang để trên bếp sôi ùng ục.

- Cứ vào đi, em mà ở đây anh không nhớ bài đâu.

Đúng là như kiểu trẻ con học vẹt, mồ hôi lấm chấm trên trán, thi thoảng lại thấy anh đưa tay lên gạt mồ hôi. Nhìn cảnh chàng vạ vật thế này cũng thương. Vừa thấy thích thú, vừa thấy đáng yêu.

Bữa tối được dọn ra ngay ngắn trên bàn. Mấy món ăn bốc khói nghi ngút, chưa cần biết có đạt chuẩn chất lượng hay không nhưng cứ nhìn anh mồ hôi nhễ nhại và miệng cười toe là tôi đã muốn chấm ngay cho anh điểm mười tròn trĩnh. Thật ra có anh người yêu biết quan tâm chăm sóc cho mình như thế này thì chẳng còn mong muốn gì hơn nữa. Không biết sau này thế nào, có thể mọi chuyện còn thay đổi theo nhiều hướng khác nhau, nhưng tôi trân trọng những phút như thế này, chỉ mong thời gian chịu khó ngưng đọng lại một chút. Tôi cứ muốn ngồi nhìn khuôn mặt người đối diện mãi thôi. Trong đôi mắt ấy cả một miền bình yên mà tôi muốn chìm sâu hẳn vào.

- Lần đầu tiên anh trổ tài nấu bếp nhé! Chỉ cho em thôi đấy!

Tôi mỉm cười. Tôi tự biết điều đó mà. Anh là con một, anh được bố mẹ cưng chiều, anh được những cô gái khác vây quanh ngưỡng mộ. Làm gì có chuyện ai đó để cho anh phải động tay nấu nướng. Kể cả khi tôi yêu anh, dù có kém cỏi thì tôi vẫn muốn làm cho anh các món ăn thường ngày.

- Không ngon cũng phải ăn hết đấy! Không thì ba tháng nữa không có ai nấu cho giống như anh đâu.

Tôi sững lại. Khóe môi anh đang cười tươi như thế cũng sững lại. Anh nói ba tháng là sao?

- Ba tháng gì hả anh?

- À, anh vừa được nhận quyết định bổ nhiệm vào công ty con. Chắc khoảng đầu tuần sau anh Nam tiến rồi.

Bữa cơm trầm hẳn xuống. Tôi chẳng còn muốn ăn cơm nữa. Tôi cũng không muốn xác nhận lại xem anh có đùa hay không. Tâm trí tôi tự nhiên rối bời. Cứ nghĩ tới việc anh đi công tác là tôi đã lo phát sốt, buồn đến phát ốm. Bẵng đi ba tháng, tôi biết phải làm sao?

Anh như thấu hiểu được những suy nghĩ của tôi. Mà chắc chắn là anh phải thấu hiểu được chứ. Ai bảo anh làm cho tôi yêu anh, đến lúc cần anh chẳng muốn rời nữa thì đùng một cái bảo phải chuyển công tác. Tình yêu tôi bị đối xử thảm hại thế sao?

- Du à, hết ba tháng anh sẽ lại về mà.

Phong ngồi cạnh tôi, vén tóc mái xòa trên trán, nhìn như thôi miên vào đôi mắt đang không biết vô định nơi đâu của tôi.

- Anh xin lỗi, anh cứ nghĩ là mình không phải đi, nhưng sáng nay thì nhận được quyết định chính thức rồi.

Tôi im lặng. Đến thở dài còn không muốn. Anh kéo đầu tôi gục vào vai mình, tôi cũng để yên như thế, khẽ nhắm mắt và cảm giác một giọt nóng lăn trên má. Tôi không muốn khóc. Tại sao tôi lại phải khóc? Tôi chỉ cần có anh thôi…

 

Chap 58:

Chúng tôi ngồi im lặng như thế để thấu hiểu cho nhau. Phong chắc còn lo lắng về sự xuất hiện của Ex, còn chuyện của Linh nữa. Tôi biết chắc rằng anh không muốn phải rời xa tôi lúc này. Bởi hơn ai hết, anh thừa tinh tế để nhận ra đây là thời điểm không thích hợp. Nhưng vì công việc của anh, vì sự nghiệp của anh, rồi cả cái công ty con quái quỷ đó đang cần một giám đốc có năng lực.

- Sẽ nhanh thôi mà. Chớp mắt cái là xong, Du ạ!

Phong vuốt tóc tôi, tôi cũng tin là vậy. Nếu cho tôi quay lại cái quỹ đạo những ngày trước khi gặp anh thì chắc tôi cũng chẳng có gì để phàn nàn. Vẫn là gái văn phòng độc thân, đi ăn với hội bạn, đi mua sắm với Linh, hát hò với độc thân hội, sang nhà dì chơi với em, sang nhà anh chị chơi với cháu. Công việc, gia đình, bè bạn,…

Nhưng muốn như vậy thì tôi cũng cần có thời gian để làm quen dần chứ. Lần anh đi công tác lâu nhất là… bảy ngày. Đó cũng là lần lâu nhất tôi xa anh từ khi chúng tôi gặp mặt.

Bây giờ thì không đơn giản là bảy ngày mà là ba tháng. Bảy ngày đó xảy ra kha khá chuyện, còn tồn đọng đến tận bây giờ. Thế thử hỏi ba tháng thì còn những chuyện gì xảy ra nữa?

Ôi, mới nghĩ tới mà đã thấy xa xôi rồi. Muốn chớp mắt nhanh cũng không phải cứ muốn là được. Đằng này sự việc cứ diễn ra theo một trình tự riêng của nó, ngay như tôi và anh dẫu muốn cũng sẽ chẳng can thiệp được gì cả.
Tối đó tôi nhắn tin cho Linh bảo nó sang đón tôi đi ra ngoài. Anh thấy Linh đi cùng tôi nên cũng không cản. Chắc anh muốn cho tôi được ở ngoài, trong không gian suy nghĩ riêng để tự nghĩ ngợi về những chuyện đang và sắp xảy ra. Đúng rồi, tôi cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này – chuyện người yêu tôi xa tôi ba tháng.

Tình yêu.

Lòng tin.

Sự chung thủy.

Thời gian là thước đo chuẩn mực cho mọi thứ.

Rồi tình yêu của chúng tôi sẽ vượt qua cả thời gian và không gian, không những không nhạt dần mà còn sâu đậm hơn?

Rồi lòng tin giữa hai người chúng tôi, ai ít, ai nhiều? Có phải chuyện gì cũng tin được không khi mà tai nghe nhưng mắt không được thấy?

Rồi sự chung thủy của người đàn ông xa bạn gái, với khoảng thời gian ba tháng và cô người yêu vừa hơn hai mươi tuổi và lúc nào cũng có một người con trai khác đi bên cạnh.

Khi tôi viết ra những dòng này là khi tôi đã có cho mình câu trả lời. Ấy thế mà tôi vẫn sợ. Sợ một lúc nào đó bản thân mình dao động hoặc đối phương dao động. Kể ra thì chẳng ai có thể chắc chắn một điều gì đó khi nó còn chưa xảy ra và trông chờ vào tương lai sắp tới. Thế nên mọi lo nghĩ ủ dột lúc này lại trở nên thừa thãi. Có thể mọi chuyện không tệ như tôi nghĩ. Cũng có thể mọi chuyện còn tệ hơn thế nhiều lần. Tôi đâu làm gì được.

Ngày… tháng… năm…

Linh rủ tôi đi rượu ốc. Hai đứa con gái ngồi khề khà với nhau. Tôi nói chuyện anh sắp chuyển công tác vào tp Hồ Chí Minh. Có vẻ như Linh không ngạc nhiên cho lắm. Nó lè nhè.

- Mày thấy sao? Có chịu nổi không?

- Mày không ngạc nhiên à?

- Người yêu mày chứ người yêu tao đâu mà tao ngạc nhiên? Mà ông ấy nói với tao trước rồi. Tại lúc đó không chắc chắn lắm nên chưa muốn nói cho mày thôi. Ai ngờ chẳng chạy đi đâu cho khỏi nắng được.

Tôi thở dài. Thế đấy, là tôi được biết cuối cùng. Trong khi mọi người đều biết thì tôi vẫn chẳng biết gì cả, cứ đinh ninh rằng anh người yêu mình chẳng cần trói chặt cũng sẽ không chạy đi đâu mất. Tôi chủ quan quá chăng?

- Mày với ông ấy đang yêu nhau thắm thiết thế này, chắc cũng chẳng nỡ xa nhau đâu nhỉ?

- …

Tôi cúi mặt nhìn đĩa ốc và… đếm. Thật chẳng có gì chán hơn. Cái giai đoạn này đang là giai đoạn đẹp nhất của tình yêu mà đã bị đốt cháy, bắt buộc phải chuyển sang giai đoạn thử thách nhau. Tôi muốn được yêu cho YÊN ỔN cơ mà!!!

- Thôi, yên tâm đi, nghĩ thì xa xôi chứ thật ra cũng nhanh mà. Nhoằng cái là hết.

Ờ hờ, cái Linh nói nghe hay lắm. Nhưng nó cứ thử là tôi xem sao. Mà tôi cũng đâu có nói là tôi không chịu được. Trong trường hợp này rõ ràng là không chịu được vẫn phải miễn cưỡng chấp nhận. Haizz. Thế mới nói đừng chọn người quá giỏi và cũng đừng yêu ai đó quá nhiều. Bởi cái gì đó “quá” cũng đều không tốt. Tôi mắc phải cả hai cái đó, sự không tốt nhân lên gấp đôi.

Buồn ơi là sầu!

Lên Đầu Trang



XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.GIAITRI321.PRO