Ngày… tháng… năm…
Linh đưa tôi về nhà, mùi rượu nồng nặc. Tôi còn hốt với cái độ say xỉn của mình. Để ý mới thấy dạo gần đây tôi hơi bị máu me rượu chè thì phải. Chẳng bù cho anh người yêu, không rượu chè thuốc lá, không bài bạc lô đề. Tôi vốn ghét rượu mà sao cứ lao vào nó thế?
- Giờ này mới về hả em?
Anh đứng ở ngoài cổng, vẫn cái thói quen chờ đợi đó. Sao không gọi cho tôi về sớm? Sao không báo trước là sẽ qua bên nhà tôi?
- Anh đến bao giờ thế? Sao không vào nhà ngồi chờ em, anh có chìa khóa mà.
Những người như Linh và anh đều có chìa khóa để vào nhà tôi. Tôi có thói quen đưa chìa khóa cho những người thân quanh mình – những người thật sự thân thiết bởi tôi sống một mình mà lại hay bị để quên + đánh rơi mất chìa khóa. Những lần như thế nếu không có ai cầm chìa nhà tôi thì tôi chỉ còn nước khóc thét bên ngoài cửa nhà và nhìn vào trong vô vọng.
- Anh mới qua thôi.
Mắt anh buồn buồn. Nhìn mặt anh chẳng bảnh bao tẹo nào, chẳng quyến rũ, cuốn hút tẹo nào. Phải cười lên mới đúng, phải cười lên thì mới đẹp được chứ. Ai lại buồn so thế kia?
Tôi ngật ngưỡng bước vào nhà trong trạng thái đầu óc bay bổng tận đẩu tận đâu. Lúc anh dìu tôi ngồi xuống ghế sofa đã chạy vào trong bếp mở tủ lạnh lấy chanh và pha cho tôi một cốc nước chanh thì phải, vì tôi thấy anh mất chừng năm phút trong đó và đi ra với một cốc nước chanh cầm trên tay.
Anh đặt cốc nước lên bàn, ngồi lại chỗ tôi, giọng lo lắng.
- Em mà thế này thì làm sao anh yên tâm được!
Tôi lơ ngơ đúng kiểu một đứa say, ngước mắt lên nhìn anh, nhìn cho kỹ khuôn mặt anh lúc ấy. Đôi mày hơi chau lại, ánh mắt mơ hồ màu hổ phách. Tôi nhoẻn cười, vỗ vỗ lên vai anh.
- Yên tâm đi, em chỉ say lần này nữa thôi!
Đó là tôi nói thế chứ tôi cũng chẳng dám chắc được. Hê hê, người ta bảo hãy tin lời nói của ai đó khi say vì khi đó là khi họ nói thật nhất. Nhưng tôi chỉ thấy lời nói của tôi chẳng đáng tin tẹo nào, vì tôi còn trộm nghĩ chắc anh đi ba tháng thì tôi có một đống thời gian để mà buồn. Chưa kể Linh cũng đang gặp chuyện với mớ tình cảm của mình nữa, khi buồn nó tìm đến tôi, chúng tôi tìm đến rượu, rồi chắc thành con sâu rượu thứ thiệt luôn. Hê hê…
Nói rồi tôi gục mặt vào lòng anh ngủ thiếp đi. Hình như lúc ấy tôi có nghe tiếng anh thở dài...
Chap 59:
Nửa đêm, tôi thức, miệng khô vì khát nước nên nhổm dậy. Lúc ngủ dậy tôi thấy anh nằm bên cạnh mình.
Tôi hoảng hồn, kéo chăn ra và nhìn cho rõ bộ dạng của mình lúc này.
Quần áo của tôi: Vẫn là bộ quần áo lúc tôi đi uống rượu với Linh.
Quần áo của anh: Vẫn là bộ quần áo lúc anh chờ trước cổng nhà tôi.
Tình trạng giường: nệm và drap vẫn nguyên vị trí cũ, không bị xô lệch.
Lạy Chúa tôi!!! Tôi có thể thở phào nhẹ nhõm được chưa?
CHƯAAAAA!!!
Tôi định lay anh dậy, nhưng lúc cúi gần mặt vào khuôn mặt anh thấy anh đang thở đều, nhẹ nhàng, bình yên, cảm giác giấc ngủ ngon lành như đứa trẻ. Tôi chớp chớp mắt. Anh cũng có những lúc ngủ trước mặt cho tôi xem à? Nhìn ngộ và dễ thương quá!
Nói thật nhé, anh có hơi ngáy đấy. Nhưng ngáy cũng nhẹ thôi, không kiểu kéo gỗ hay công nông lên dốc đâu. Keke, thế này thì cũng có thể tạm chấp nhận được.
- Em đang ngắm anh đấy à?
- Ớ.
Tự nhiên thấy anh mở mắt, miệng cười tủm tỉm.
- Sao nửa đêm mò dậy thế này?
- Em khát nước.
Tôi thành thật thú nhận.
- Đã uống nước chưa?
- Rồi.
- …
Anh im lặng. Tôi cũng im lặng. Cái sự im lặng chết giẫm này làm tôi ngại ngùng không nói được câu gì, đầu óc lại bâng quơ.
- Đêm qua em…
- Đêm qua em say quá, có làm trò gì không ạ?
Tôi nhanh chóng cướp lời. Tôi sợ anh nói ra cái gì đó. Nhưng rốt cuộc CÁI GÌ ĐÓ là CÁI GÌ???
- Không có gì cả.
Anh vuốt tóc tôi cười hiền và… chúng tôi vẫn đang ở trong tư thế ấy. Tức là anh nằm trong chăn, lộ ra khuôn mặt và hai tay, còn tôi ngồi xổm bên cạnh thành giường, nhìn trực diện với anh.
- Nhưng mà… sao… anh lại ngủ trên giường em?
Anh không trả lời. Tôi vẫn nóng lòng được nghe câu trả lời.
- Tuần sau anh đi.
- Em biết.
- Thế nên tối nay…
- Thế nên tối nay em sẽ nhường cho anh ngủ ở trên giường, còn em ra sofa ngủ. Nhất anh nhé! Thôi, nhắm mắt vào ngủ ngon lành đi anh!
Tôi nói nhanh, nhoài người lên giường để chuẩn bị lấy gối và mang một chăn ra nhà ngoài, định bụng sẽ nằm ngoài sofa thật. Bất giác anh nhổm dậy, nắm lấy tay tôi, nhìn tôi một lúc lâu.
- Thế nên tối nay…
Anh vẫn tiếp tục cái điệp khúc đó. Tôi không biết. Tôi không biết đâu. Cái vế đằng sau “thế nên tối nay…” tôi đã điền giúp anh rồi. Dù đúng dù sai cũng sẽ chỉ có một đáp án đó thôi. Tùy anh đấy, anh thử thay đổi kết quả xem. Tôi sẽ không… không thể tha cho anh được.
- Ngủ đi anh! Em ra nhà ngoài đây. Mai em còn đi làm sớm!
- Mai là chủ nhật mà!
- Em đi làm bù.
Tôi quay ngoắt đi. Phùng má rồi thở phào một cái. Thật ra mai tôi đâu có phải đi làm… vì không biết trả lời thế nào nên tôi mới thế.
Tôi ra sofa nằm … lôi điện thoại ra nghịch. Tôi thề là tôi không ngủ nổi nữa. Cứ trùm chăn như con sâu đo và nằm nhí nhoáy chơi điện thoại thôi. Hình như bên trong kia anh cũng không ngủ được. Đèn sáng mà. Một lúc sau thì anh tắt đèn. Cửa phòng ngủ mở cái “tạch”, anh xuất hiện trước mặt tôi, bộ dạng thật thảm hại.
- Anh đói quá! Nhà em còn mì gói không?
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay chúng tôi sẽ tổ chức một bữa liên hoan nho nhỏ để mai anh lên đường. Nhanh thật đấy. Thoắt cái đã đến ngày anh đi. Nhưng trời ơi, để đếm được chuỗi ngày anh về thì không biết lâu lẩu lầu lâu tận bao giờ nữa!!!
Chúng tôi cũng chỉ gồm mấy người quen thuộc, thân thiết với anh như anh Thành, chị Ly, Linh, anh bảo tôi rủ cả Khánh Hà đi nữa nhưng hôm nay con bé bận. Vẻn vẹn năm người chúng tôi, một bữa cơm ấm-cúm-nhất-có-thể. Tất nhiên là tôi đã cường điệu hóa lên rồi. Chẳng ấm cúm tẹo nào. Chắc anh thì vui vẻ lắm vì có cả bạn thân, người yêu và em gái. Nhưng tôi cứ thấy nghèn nghẹn làm sao khi trong bữa ăn chị Ly cứ nhìn anh chòng chọc. Lúc anh cùng anh Thành cạn chén tôi cũng nâng ly. Nói thật thà xấu trước mặt bạn trai mình còn hơn phải giả đò ngoan ngoãn. Chị Ly ngồi đó chỉ uống nước ngọt thôi, kêu rượu hại người mà bia thì béo bụng. Haizz, nghe chuyện anh Thành vẫn níu kéo chị ấy, sau khi chị ấy đi cùng trai lạ một thời gian thì cũng phát hiện ra mình bị chăn dắt nên quay về với anh Thành. Tội thân, sao người tốt như anh ấy lại phải thế nhỉ?
Ơ mà không phải tôi ghét bỏ chị vì chị từng là người mà anh có cảm tình đâu. Tôi chỉ cảm giác ấm ức thay cho anh Thành thôi. Âu cũng là người đã từng gắn bó, quan tâm chăm sóc và hết lòng vì chị bao nhiêu năm nay rồi. Đúng là mỗi người chọn cho mình mỗi cách sống vậy. Anh Thành đã có thể chịu đựng chị ấy thì cũng chắc là do anh ấy quyết chọn thế. Một người vợ đẹp và thành đạt, một cặp vừa lứa xứng đôi trong mắt mọi người = một gia đình hoàn hảo. Mặc dù chưa ai dám chắc bên trong gia đình hoàn hảo đó có thật sự hoàn hảo hay không!!!
- Du à, cho chị xin lỗi chuyện lần trước nhé!
Tôi bất giác giật mình. Chuyện đã qua rồi có nhất thiết phải nhắc lại như thế không? Lại còn có anh Thành ở đây nữa. Tôi im lặng, mỉm cười ra vẻ “Em không sao đâu chị ạ!” rồi lại tự biên tự diễn suy nghĩ tiếp. Linh nó cứ chồm chồm lên.
- Anh Phong, anh mà vào đó tòm tem với cô nào là đừng trách em đấy nhé! Du nó hiền nên nó không nói, nhưng anh cứ thử để làm nó khóc vì lo cho anh mà xem.
Đúng là bạn tôi vẫn nhất. Gãi đúng chỗ ngứa. Hehe, thật ra không phải vì tôi không tin anh, mà vì tôi vẫn thấy tự tin hơn khi có cô bạn bênh vực mình như thế. Tốt nhất là anh đừng nghĩ tới chuyện tơ vương ai cả.
Sau khi ăn chúng tôi đi kara. Tôi không được hào hứng lắm vì chỉ nghĩ tới chuyện ngày mai mở mắt ra là phải tiễn anh ngoài sân bay, nước mắt nước mũi tèm lem rồi cảm giác tủi thân cứ cao vùn vụt. Như thế thì làm gì có tâm trạng để mà hát với hò.
Đảo mắt nhìn quanh phòng, cũng chỉ có chị Ly và cái Linh chọn bài, tôi ngồi xoay vần cốc bia, vẫn tiếp tục uống, anh ngồi cạnh tôi lừ lừ.
- Em uống ít thôi.
Tôi không đáp lời. Để tôi đặt anh vào vị trí như tôi nhé! Tự nhiên tôi biến mất một thời gian dài, xong tôi cứ vuốt ve anh nói rằng anh hãy yên tâm đi, tôi sẽ sớm quay trở lại thôi. Anh liệu có không buồn được không?
- Em trẻ con quá rồi Du ạ, em phải biết là anh cũng buồn chứ!
Ơ hay, còn hiểu được những gì mà tôi đang nghĩ trong đầu nữa. Anh đưa tay giật lấy cốc bia tôi vừa định cho lên miệng, giọng nói với vẻ cáu kỉnh bực mình.
- Du, anh Phong, bài này song ca, hai người hát đi!
Linh chạy lại chỗ tôi và anh dúi mic vào tay, mắt tôi nhòe nhoẹt nước nhưng vẫn đọc được tên bài: “Yêu thương mong manh”
Nghĩ sao mà nó cho tôi với anh hát bài này? Tình yêu của tôi đến giờ phút này đây chưa đủ “mong manh” hay sao? Tôi sợ thêm một chút nữa thôi thì sẽ từ “mong manh” thành “tan tành” luôn ý chứ T_______________T
Anh cầm mic rồi cầm tay tôi dắt lên phía gần màn hình lớn, không kịp để cho tôi phản bác.
“Em, mình đã trao nhau nhiều hơn đã hứa
Mà vì sao đôi khi anh thấy yêu thương thật quá mong manh
Người hỡi tình mình tựa như những áng mây trôi về đâu
Vẫn mong cho mình mãi bên nhau dài lâu.”
…
Anh hát trước, mở đầu rất ngọt. Lúc hát anh nhìn trực diện vào tôi, cảm giác lúc cầm mic rất nặng nề, còn cả một khối tình cảm bên trong nữa. Tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc hát tiếp lời với anh.
“Em lòng vẫn khát khao được yêu mãi thế
Dù mai đây đôi ta đâu biết yêu thương mình sẽ ra sao
Người hỡi tình mình tựa như những tháng năm kia đổi thay
Hãy yêu nhau để có nhau mãi về sau.”
Lần đầu tiên chúng tôi hát cho nhau nghe, hát giữa mọi người. Lần đầu tiên cũng là lần để cách xa…
“Và em sẽ nhìn anh và hát
Em sẽ mãi yêu anh hơn lời em nói.”
….
“Dù năm tháng đổi thay người hỡi
Những ngọt ngào vẫn mãi trao nhau.”
….
“Bàn tay ấm tìm nhau trìu mến
Và ta sẽ mãi yêu cho dẫu mai đây... về đâu.”
Mọi người đi đâu hết rồi? Sao mọi người rủ nhau cùng im lặng??? Tôi đứng trên này, nhìn vào mắt anh mà thấy run run. Nhạc vẫn còn vang lên khúc tình ca tha thiết…
Có ai nhận ra những lần chia tay như thế này làm cho con người ta trưởng thành hơn nhiều không? Tôi nửa thấy buồn nửa không. Vì cũng nên dửng dưng và đối mặt dần đi là vừa chứ. Có ai bên cạnh ai suốt cả một đời được đâu. Huống hồ việc này đi là có lý do chính đáng, lại không thể tránh được.
*Khi được ở bên nhau thì cứ lo yêu thương nhau cho trọn vẹn. Em sẽ chờ, và sẽ đợi, mãi mong chờ một người chiếm lấy trái tim em… Thế nên, anh đi rồi anh lại về nhé, vì có một người chỉ biết cắm đầu yêu anh và cắm cổ chờ anh thôi đấy! Sẽ không là một ai khác được phép bước vào tim em ngoài anh*
Trong lúc nhìn khuôn mặt anh tôi đã nghĩ thầm như thế, nghe sến rệt cơ mà lòng vẫn chỉ chăm chú nghĩ về điều đó thôi Tôi chẳng biết làm cách nào cho anh hiểu. Tôi chỉ biết ngồi im lặng trên xe anh lúc về, cũng có lần tay trái cử động khẽ để chạm vào tay anh. Bất giác lúc đó anh nắm lấy tay tôi, siết nhẹ, ấm áp và tin cẩn. Bao nhiêu cảm xúc như xổ lồng, lúc đến một ngã tư gặp đèn đỏ, anh chủ động nghiêng đầu về phía tôi và chúng tôi hôn nhau một nụ hôn dài. Cảm giác như đầu lưỡi còn mặn, vì trên môi anh cũng có nước mắt...
Chap 60:
Hôm nay anh đi.
Nặng nề lắm.
Tôi tiễn anh trong giàn giụa nước mắt. Nói gì thì nói tôi vẫn là một đứa con gái yếu lòng.
Người ta nói nước mắt của người ở lại làm nặng lòng kẻ ra đi… Nhưng tôi biết làm sao khi mà tôi càng cố để kìm nén thì mọi ngọn nguồn yêu thương và lo lắng cứ theo nước tuôn ra khóe mắt.
Tôi đã có một ngày ủ ê và buồn chán đến mức ruồi bay qua cũng chẳng buồn xua. Linh nó cố kéo tôi đi xem phim, đi thưởng thức mấy cái thể loại gì gì đó ở phòng triển lãm. Nhưng tôi thề là tôi chẳng có tâm trạng gì đâu. Cứ thấy ngơ ngẩn chờ đợi một cuộc điện thoại.
Bao giờ thì anh đến nơi?
Đến nơi rồi anh đã ổn định được mọi thứ ngay chưa?
À, còn quên chưa dặn anh nhớ mua mì tôm chanh để ăn vào buổi tối @.@ Anh hay bị đói đêm mà. Dù biết ăn như thế sẽ dễ bị béo bụng, nhưng anh của tôi cứ béo thêm một chút cũng vẫn đẹp mà
Nhớ anh. Ừ thì nhớ anh. Nhưng cứ ngồi đó u sầu ủ rũ thì cũng không giải quyết được điều gì cả.
Chiều muộn rồi, đi ra chợ tập thói quen nấu ăn một mình cho giống một người vợ đang trong giai đoạn thử thách khi phải xa chồng. Biết đâu đấy đây lại là khoảng thời gian tốt để tôi tự thực tập và nâng cấp tài nấu nướng của mình
Ngày… tháng… năm…
Tôi cho phép một ngày để ủ ê, để bắt đầu với nhịp sống cũ – không có anh – ngày độc thân!!!
Và ngày đó đã qua rồi. Hôm nay nhìn bầu trời thu bằng một con mắt khác. Trời thu vẫn cao và trong xanh lạ, vẫn là mùa của yêu thương, mùa của lứa đôi. Dẫu thế nào thì mùa thu Hà Nội vẫn đẹp – dù rằng chẳng có anh bên cạnh.
Sáng sớm bước vào phòng, Khanh đặt trên bàn cốc café, mặt cô nàng hôm nay te tởn và tươi rói, tôi có khẽ chào và hỏi thăm.
- Hôm nay vui thế, có chuyện gì đáng ăn mừng à?
- Ờm. Hôm nay có nhân viên mới. Mới ra trường, trai trẻ. Hí hí.
Ôi nhìn kìa. Gương mặt của cô gái tuổi hai tư khi nắm bắt được thông tin có “giai trẻ” vào phòng làm việc sướng trông thấy. Tôi cũng hùa theo niềm vui ấy, mặc dù tôi không mấy quan tâm tới nhân vật lạ kia.
- Có thông tin nào khác đáng quan tâm nữa không?
Khanh nhìn tôi nháy mắt.
- Ổ ôi, trai trẻ, nhà mặt phố, bố làm quan. Lại chưa có bạn gái.
Tôi bật cười. Sao cô bạn biết được anh chàng kia chưa có bạn gái nhỉ? Lợi hại thật đấy.
- Sao cậu biết?
- Ơ hay, là Khanh thì có gì khó hiểu đâu.
Đúng rồi, tôi quên mất là đầu óc cô nàng này sinh ra để nắm bắt và tìm hiểu thông tin mà. Thôi không cần quan tâm đến nhân vật kia, tôi muốn làm việc thật chăm chỉ, sau đó khi nghỉ trưa có thể tự hào khoe với anh hôm nay tôi đã chăm ngoan như thế nào, có thể để anh yên tâm hơn về tôi. Tôi muốn cố gắng nhiều thật nhiều.
À, nghe có vẻ như một người cố gắng lấy công việc để quên đi tình cảm. Cũng có thể lắm chứ, con gái mà…
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Được chừng mươi phút, cửa phòng mở, chị bên phòng HR bước vào cùng với một trai trẻ thật. Tôi nhướn mày, nhìn khuôn mặt non nớt baby kia. Có một chút kiên nghị, có một chút tinh anh, lại có một chút khù khờ. Tôi quay sang nhìn Khanh, cô nàng nhìn chăm chú vào “giai trẻ” tưởng như mắt mở to gấp đôi bình thường. Nói thật chứ phút giới thiệu ấy tôi chỉ muốn cười sằng sặc. Khanh mà tôi biết có ngờ đâu lại cũng “hám giai lạ” đến thế!??
Cơ mà phản ứng bị ngược. Căn bản là cậu trai trẻ này không sở hữu vẻ đẹp lung linh như cô nàng tưởng tượng. Cái biểu hiện kia đến 70% là thất vọng đến cùng cực. Haha, cứ như tôi có phải hay không. Không ôm mộng quá nhiều về người lạ nên chẳng có gì để thất vọng.
Chuyện xảy ra ngay khi cậu ấy chào mọi người còn vui hơn nữa. Đảo mắt đảo mồm mép khắp nơi, cậu ấy dừng lại đúng chỗ Khanh đang ngồi há hốc mồm.
- Mong được chị giúp đỡ ạ!
Cậu ấy chìa tay ra bắt lấy tay Khanh. Cô nàng nửa mếu nửa cười. Tôi lúc ấy ở bên cạnh huých cho một cái vào vai ý nói: “Kìa, trai trẻ chủ động kìa!” Nhưng chỉ mới nghĩ thôi tôi đã thấy buồn cười.
Lí lịch trích ngang:
Tên: Nam (thật ra phần giới thiệu có thấy loáng thoáng tên là gì gì đó nhưng tôi quên khuấy mất rồi +.+)
Tuổi: 22 tuổi.
Tốt nghiệp trường ĐH KTQD (hậu bối của tôi đấy. Keke)
Quê quán: Trai Hà Nội gốc.
Ấn tượng ban đầu: Tự tin, biết cách ăn nói (có vẻ là một cậu chàng khá lẻo mép)
Nhìn tổng quan sơ bộ: Không đẹp trai nhưng tổng thể cũng tương đối. Ít ra cũng to chỗ cần to và nhỏ chỗ cần nhỏ (vẻ bề ngoài thôi ạ, tôi không dám xét những thứ khác bên trong)
Cậu ấy lại quay sang tôi, bắt tay tôi, cười nhe nhởn.
- Em chào chị, mong được chị giúp đỡ.
Tôi mỉm cười và gật nhẹ. Để ý mới thấy, cậu ấy cũng có răng khểnh kìa. Ờ thế này lại chả khéo ăn nói à. Thôi nói chung đã dấn thân vào phòng Sale thì cứ xác định là phải mồm mép rồi.
Chúng tôi quay lại làm việc, riêng cậu ấy ngồi một góc. Theo như chỉ thị, mấy ngày đầu cậu ấy chỉ đến để làm quen dần, học việc dần thôi. Đến bàn làm việc của cậu ấy còn chưa có cơ mà. Tôi cắn bút quay sang nhìn Khanh, thật là cô nàng vẫn chưa dứt mắt khỏi cậu ấy, biểu cảm trên khuôn mặt cực kỳ tệ hại.
- Du ơi, cứu với. Vỡ mộng rồi.
Tôi nhoẻn cười.
- Được đấy chứ! Ngoan ngoãn, hiền lành, xuất thân tốt, điều kiện chắc cũng tốt. Có gì mà kêu?
- Ngoại hình không tốt!!!!!
- Cân đối dễ nhìn mà.
Tôi nhún vai, trong khi đó Khanh nói với vẻ tiếc nuối.
- Thấp mà nàng ơi. Chắc tầm 1m65, đi với cậu ấy thì ta không được đi guốc mất, đi tông Lào à?
Khanh ra vẻ thảm thiết. Nhưng mà khổ lắm, người ta có thấp 1m65 thì cũng đâu có nói là sẽ sánh bước cùng với nàng ấy đâu. Chưa kể cậu ấy còn trẻ, chắc còn muốn phấn đấu sự nghiệp dài dài chứ chẳng dại mà dính vào mấy chuyện yêu đương lằng nhằng này. Tôi nghĩ là nghĩ vậy chứ cũng không tiện nói với Khanh vì sợ làm cô nàng cụt hứng. Khanh chê thì chê thế thôi chứ chắc trong tâm cũng chấm cho cậu này 7+. Mà Khanh thì tôi quá rõ, từ 7 trở lên là có cơ hội xúc tiến rồi.
Chap 61:
Cuối ngày tôi đi siêu thị mua đồ với Linh, con bé có thói quen đi mua đồ trang bị cho cả một tuần trời. Tôi có khi cũng sẽ học theo như thế. Nhưng tôi đã tự hứa rằng sẽ chăm đi chợ mỗi ngày cơ mà (_ _!)
- Chuyện mày với anh Thanh sao rồi?
Tôi mở lời trước. Hóa ra sau sóng gió, tôi lại có thể hỏi về chuyện này nhẹ nhàng như thế. Khi gọi tên anh ấy, tôi cũng không còn thấy quá nặng nề nữa, cảm giác của ngày xưa không còn, tôi thấy như đang nói về chuyện của bạn mình với một ai đó khác chứ không phải là người mà tôi từng quen.
- Vẫn vậy mày ạ. Tao đến quán anh ấy café mỗi tối, nghe đàn, nghe nhạc, rồi chuyện phiếm. Nhưng mà…
- Nhưng sao?
- Anh ấy chỉ coi tao như em gái thôi.
Tôi im lặng. Linh là một đứa con gái có cá tính. Nó mạnh mẽ, nhưng một khi nó bị tổn thương thì đó là một nỗi đau dài. Tôi chỉ mong Linh có thể theo đuổi được tình yêu của mình. Hoặc không, nó phải sớm nhận ra để cắt đứt với mối quan hệ không kết quả ấy đi. Nghĩ vậy nhưng nếu mở mồm ra để khuyên can thì tôi hầu như không thể. Tôi trông cậy vào sự mạnh mẽ của Linh thôi.
- Nếu bây giờ tao nói cầu xin mày thì mày có giúp tao không?
- Nói gì mà nghe chối tai thế hả mày? Tao có gì để mày xin đâu. Con hấp!
Linh tủm tỉm.
- Ừ. Tao nói linh tinh thôi. Ông Phong gọi về cho mày chưa?
- Cũng có. Nhưng công việc có vẻ bận lắm thì phải. Lần nào cũng chỉ nói được một hai câu xong tắt máy vội. Nhắn tin thì mãi mới trả lời.
- Ừ. Công ty mới mà, cần ổn định thì mới có thể có chút thời gian riêng tư được. Mày thông cảm cho ông ý nhé!
Đúng là tình yêu làm cho người con gái trưởng thành hơn thật. Tôi chẳng nghĩ rằng người đang nói chuyện với mình là Linh đâu. Bình thường nó cứ hay gay gắt với Phong vì nó bênh vực tôi, hơn nữa nó cũng chưa thực sự yêu ai bao giờ nên cảm giác về tình yêu không chuẩn xác lắm. Nhưng lần này thì đúng là yêu thật rồi.
Đang đi cùng Linh thì bác gái gọi điện. Bác bảo anh Phong cũng ít khi gọi về, mấy lần gọi thì nói chừng ba bốn phút là gác máy. Bác sợ anh gầy, sợ không có ai chăm sóc, rồi lại buồn vì cứ thui thủi ở nhà mãi thôi. Chắc bác trai vẫn mê cờ như mọi khi. Tôi định bụng cuối tuần sau về thăm nhà bác, sẵn tiện là thăm và ra dáng con dâu tương lai chăm sóc cho mẹ chồng luôn thể. Đùa chứ không phải tôi tính toán gì đâu, cơ mà cảm giác nên làm thế trong thời gian anh vắng nhà. Dù gì thì cũng là người yêu của con trai một nhà người ta mà.
Thấy tôi nói thế bác mừng lắm. Tuy nhiên lúc cuối bác cũng hơi ngập ngừng. Hình như ở nhà bác có thêm nhân vật nào đó xuất hiện thì phải.
- Có bà nội thằng Phong nữa Du ạ. Có gì bác sẽ bảo ban cháu nên cháu cũng đừng ngại nhé!
Cuối cùng bác cũng nói. Chẳng thà bác cứ nói trước để tôi đi chuẩn bị tinh thần trước.
Ơ, nhưng quay đi quẩn lại vẫn không nghĩ ra mình nên làm những món gì, liệu có phù hợp với người nhà anh hay không?
Những món ăn khoái khuẩu, gia vị đậm nhạt như thế nào của anh tôi đều nắm như nằm lòng. Nhưng còn hai bác và đặc biệt là bà Nội của anh… thật chẳng dám nghĩ đến chuyện tôi nêm không vừa ý, chắc sẽ xấu hổ để mức muốn bị kéo tọt xuống đất mất.
Linh đi bên cạnh hỏi dò.
- Sao thế? Nhìn mặt mày đần thối ra kìa.
- À, bác gái bảo có bà Nội anh Phong nữa.
- À, Nội tao. Đấy! Tao quên béng mất. Nhé, lần trước tao hỏi mày có ý định tiến xa với ông Phong nhà tao không, nếu có thì mày cần phải cẩn thận. Nhưng lúc đó mày nói không muốn nghe nên tao không nói, bẵng đi thì quên luôn.
Linh nhanh nhảu. Tôi cứ có cảm giác như chạm vào mạch ngầm của nó, nó dễ dàng tuôn ra bao nhiêu là thông tin, tôi nghe mà choáng.
- Nội tao quý anh Phong cực. Mà đã quý là xác định làm cháu dâu của Nội sẽ bị soi nhé! Nội tao thì truyền thống cực kỳ, mày mà biểu hiện không tốt thì thể nào cũng bị phản đối. Nội tao mà phản đối thì… tạch luôn.
Linh ra vẻ nguy hiểm, đưa tay lên đan chéo như biểu tượng đầu lâu xương chéo vẫn thấy ở cột điện. Tôi thở dài.
- Vậy mày nói khách quan xem tao có khoảng bao nhiêu phần trăm?
- 0%.
- Hả???
- Tao không đùa đâu. Nhé, xét về gia cảnh, tao xin lỗi nhưng Nội tao xét chứ không phải tao…
- Ừ, mày cứ nói đi.
- Điều kiện là gia cảnh phải tốt, hình thức không được quá đẹp, tốt nhất là đừng đẹp, vì Nội tao kỳ thị gái xinh mày ạ. Về nhận thức, tốt nhất là nên kém thông minh một chút, vì Nội tao quan điểm vợ khôn thì chỉ giỏi cưỡi cổ chồng thôi, về…
Một lô một lốc, tôi nhăn mặt lắc đầu. Quả thật tôi không nghĩ là bà nội Phong lại khắt khe với tiêu chuẩn chọn cháu dâu như thế. Hóa ra bố mẹ chồng dễ tính thôi chưa hẳn đã là hạnh phúc, vì bù lại đã có bà Nội cực kỳ khó tính.
- Còn nữa mày ạ, nấu ăn nhất định phải ngon tuyệt cú. Cứ thử làm vớ vẩn trước mặt Nội xem, mày sẽ bị xạc cho một trận.
Tôi tiu nghỉu. Tôi mong lắm lắm rằng Linh đang hù dọa tôi. Nhưng cái vẻ mặt của nó, cả giọng điệu hơi e ngại của bác gái nên tôi nhận ra chẳng thể là đùa. Ừ thì vì đời vốn không như là mơ mà T_T
Ngày… tháng… năm…
Tôi gọi điện hỏi dò Phong về bà Nội của anh. Trong phút chốc cũng thấy anh ngập ngừng. Thôi đủ hiểu rồi, nhân vật này có tầm phủ sóng không chỉ rộng mà là quá rộng, tỷ lệ thuận với độ ảnh hưởng bởi lời nói của Nội. Hic, tôi biết làm sao?
- Em chết mất thôi, chết mất thôi!!!
- Ai làm gì em mà em chết?
- Ứ đâu, anh về đi. Anh về tiếp thêm can đảm cho em đi!!!
- Anh ở đây cũng tiếp thêm sức mạnh cho em được mà!
Giọng điệu Phong cười cượt chế giễu. Tôi biết làm gì được nhỉ? Giãy đành đạch trong khi nói chuyện điện thoại với anh người yêu quả là không giải quyết được gì. Cuối cùng chốt hạ tôi chạy sang nhà dì… trốn.
Ấy thế mà tôi hứa là sẽ về thăm hai bác, hứa là sẽ làm tròn bổn phận của con dâu (sắp) được gả về nhà chồng.
Huhu T_T
Khóc không ra nước mắt
Chap 62:
- Chị sợ đến thế cơ à?
- Sao không. Em thử đặt mình vào vị trí của chị xem!!!
- Quan trọng là bác gái thích chị, bác trai cũng không phản đối chị, anh Phong yêu chị. Thế thôi!
Khánh Hà nói gọn lỏn, vừa nói vừa chăm chút vẽ nail.
- Như em này, ra mắt mẹ người yêu cứ thú nhận luôn là: cháu không giỏi nấu ăn bác ạ!
- Rồi sao?
- Có sao đâu. Không biết thì học, học đến khi nào biết thì thôi.
- Haizz. Cô tưởng chuyện này học ngày một ngày hai là xong à? Các món bình thường thì không nói, chị cũng nấu được. Nhưng ví như mấy món cầu kỳ một tí, đòi hỏi tay nghề điêu luyện nhiều năm thì… chịu chết. Huống hồ không phải là mẹ anh Phong chấm điểm mà là BÀ NỘI.
- Sao chị phải lo cuống lên thế nhỉ? Cứ coi bà nội anh Phong như bà ngoại nhà mình là được mà.
- Xí, đùa. Thông báo luôn với em là theo cách chấm điểm của bà anh, chị không có nổi 0,1% vượt qua ải này.
Nhìn mặt tôi buồn tiu nghỉu, nhỏ em cứ khúc khích cười. Vui rồi, tưởng mọi chuyện phía gia đình anh đều thuận lợi, chẳng mấy khi nghĩ là mình lại lọt thỏm vào cái tình huống này.
Nghĩ nhiều sẽ sinh stress. Mà stress thì sẽ không bao giờ có thể tỉnh táo.
Thế nên…
Không nghĩ nữa.
Mặc kệ đi, đến đâu thì đến!
*Lộ nguyên hình mà con ốc sên vẫn đang chậm chạp bò lê trên đường. Lần này không phải do mẹ húc đít mà do ngoại cảnh. Bà Nội giống như cái đích phía trước mắt, càng cố đến gần lại càng muốn tránh xa. Huhu*
Ngày… tháng… năm…
Đang đi lang thang ngoài phố nhâm nhi cái lạnh khẽ ùa về giữa những ngày thu “chùng chình qua ngõ”. Tôi nhận được cuộc điện thoại của bác gái.
“Du à, con đang ở đâu thế?”
“Dạ, bác ạ, cháu đang đi ngoài đường.”
“Thế sắp về chưa con?”
“Chắc cũng sắp rồi ạ. Có chuyện gì gấp thế bác?”
“À không. Con về sớm thì qua nhà thằng Phong dọn dẹp phụ bác một tay nhé!”
Tôi tưởng bác lo nhà anh không có người ở nên bị bám bụi, cần sự trợ giúp từ tôi. Dù sao thì tôi khi đi làm về cũng rỗi việc, tiện đường ghé qua nhà anh dọn dẹp một lúc cũng không sao. Tôi đồng ý vội . Thậm chí trên đường đi còn nghĩ tới việc đi lại trong nhà anh lúc anh vắng nhà giống hệt như cảnh cô vợ kiểu mẫu chờ chồng mẫu mực đi công tác xa trở về. Giấc mơ đó êm ái đến mức không muốn dứt ra. Mà dứt ra rồi lại thấy mình đang ở nhà anh. Tôi toan mở cửa, thấy cửa đã mở sẵn, giật mình thon thót, lo đến phát sốt không biết rằng anh có còn cho ai cầm chìa khóa nữa không. Nếu có thì hoặc là anh Thành, hoặc là Linh, còn không thì nguy cơ bị bọn đạo chích viếng thăm là rất cao.
Thu hết can đảm để vặn tay cầm chìa khóa, tôi đứng hình sau mấy giây chớp chớp mắt.
- Du đấy hả con, đã ăn cơm chưa thế?
- …
Giọng bác gái niềm nở, cất tiếng hỏi ngay khi tôi còn đứng ngoài cửa. Còn người đang đi đi lại lại giữa nhà anh là ai?
Có phải là… nhân vật đặt biệt… bà NỘI…
- Cháu chào bà, cháu chào bác ạ!
- Du đấy phỏng? Bạn gái thằng Phong đấy phỏng?
Thôi đúng rồi, bà dừng đi lại, quay sang hỏi bác gái. Bác gái cũng gật đầu xác nhận.
- Vâng. Con cũng kể qua với mẹ rồi ạ. Du ơi, vào chào bà đi con.
- Vâng. Cháu chào bà.
- Ờ, thấy nó chào từ ngoài cửa rồi.
Nội đi lại chỗ tôi, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Nhớ lại lời cái Linh, tôi giật mình thon thót: “Không được quá đẹp, tốt nhất là đừng đẹp, bà Nội tao kỳ thị gái xinh.” Huống hồ bộ dạng tôi lúc này cũng chẳng lấy gì làm hay ho, quần áo thì trên thu dưới hè (trên mặc áo cadigan mỏng, dưới thì quần sooc bò rách ạ).
- Bọn trẻ bây giờ cũng tân tiến nhỉ, quần ngắn lại còn rách nữa. Không biết nghĩ gì mà lại ăn vận thế.
Nói rồi bà Nội lắc đầu, chép miệng. Tôi cứ đứng nhăn nhó, tự nhiên thấy cái chỗ chân thừa ra chưa được đắp vải vào đáng ghét, đáng chết giẫm Mặc dù nó chẳng có tội tình gì và tôi cũng không nghĩ đến chuyện mình bị người lớn xét nét như thế.
- Du ơi, vào đây phụ bác làm cơm con!
Bác gái cứu cánh cho tôi đỡ thành tượng và bị mọc rêu ngoài cửa sau màn ăn năn hối lỗi lộ rõ trên mặt. Bác gái MUÔN NĂMMMMM.
Tôi chạy tọt vào bếp, nhặt rau rửa rau cho bác, rồi thủ thỉ.
- Bác ơi, bà Nội anh Phong đây ạ!
Bác cười hiền gật đầu. Mở màn mà đã có ấn tượng không tốt thế này, về sau chắc còn nhiều sự vụ nữa quá. Tôi hơi chột dạ, bây giờ mới thấm thía. Thì ra người ta nói chẳng sai: “Thà tốt trước còn hơn tốt sau!!!”. Thật, bao giờ đầu xuôi mà đuôi chẳng lọt. Đằng này tôi cứ ngó ngoáy, phần đầu đã không lọt thì không biết phần đuôi sẽ ra sao nữa.
Cơm tối. Bà Nội như kiểu sát thủ T_T
Huhu, anh ơi em xin lỗi!!!
Bác gái ơi cháu xin lỗi!!!
Nhưng bà Nội “super soi” thật đấy ạ
Nội dung toàn bộ bữa ăn là như sau:
“Du, cháu luộc rau à? Sao lại bị sẫm màu thế này. Lần sau cẩn thận nhé!”
“Du, cháu pha nước chấm à? Mặn không ra mặn, chua không ra chua…”
“Thế này đi, từ mai cháu qua đây, bà sẽ dạy dỗ uốn nắn cháu từ đầu. Cứ thế này mà lấy về làm vợ chắc thằng cháu trai của tôi nó biết bay mất. Ăn làm sao được mà ăn.”