Tôi sock toàn tập. Nhưng vẫn phải vâng dạ, ngoan ngoãn ngồi nghe và ngậm hột thị lúc Nội giảng giải. Nói gì thì nói, tôi cũng làm khá tử tế và ngoan đạo mà. Tôi đâu có cố ý rắc muối vào nước chấm hay gì gì đâu cơ chứ. Hic hic, tủi thân quá. Đến mẹ tôi ở nhà cũng chưa bao giờ mắng mỏ tôi nhiều thế này. Mẹ tôi chiều con gái lắm, khi đi học ở nhà cũng không quá khắt khe chuyện bắt tôi nấu ăn, vì mẹ muốn tôi học chăm chỉ nên toàn lo nấu nướng cho tôi, lên đại học thì tôi lên Hà Nội rồi, ở với bạn trọ một thời gian cũng được bạn trọ chiều như em gái, toàn nấu món ngon cho tôi ăn, khi sang nhà dì thì…
Ôi thôi, kể ra thì xấu hổ lắm! Hóa ra trước đến giờ tôi toàn được mọi người xung quanh chiều chuộng. Vậy mà tôi không để ý. Hic. Ngay như bác gái cũng cưng chiều tôi lắm cơ, có chê bai phàn nàn gì vụ tôi kém cỏi khoản nấu ăn đâu.
“Mà không thì cái Du dọn sang đây ở với bà cũng được, đằng nào thằng Phong cũng ba tháng nữa mới về.”
Nghe câu đó mà tôi muốn đột quỵ ngay lập tức. Mới một bữa cơm tối thôi là tôi đã đủ chết ngất với bao nhiêu cung bậc cảm xúc rồi. Ba tháng… trời ơi… ba tháng.
Tất nhiên là không thể được. Không thể được rồi >”< Tôi còn cả một hội độc thân nhí nhố tung tăng ngoài kia lúc nào cũng vẫy gọi, còn cả những tối café một mình và nhâm nhi cái… lãng đãng của trời thu rồi đêm đông rét mướt… Tôi còn phải mải mê mê mải với chiến dịch phòng Sale khi mà tôi muốn thăng tiến cao hơn trong công việc…
Tôi muốn NHIỀU THỨ LẮM!!!!
Cơ mà đó không phải là lý do. Cái quan trọng là… tôi bị SỢ BÀ NỘI của anh nhiều quá!!!!
Chap 63:
Tôi vừa về nhà, gọi điện ngay cho Linh bắt con bé sang đây. Huhu, tôi muốn trút hết tủi hổ lên con bạn. Vì sao á? Vì đó là…bà Nội đó!!!
Nhưng chưa chưa. Từ từ. Để update chuyện bà Nội gọi tôi sang cho nghe.
Cụ tỉ là Nội muốn tôi sang đó ở hẳn. À, ý là Nội sẽ ở nhà anh trong khoảng thời gian anh đi vắng ạ. Hic, mặt tôi giống thế này này
May mà bác gái có nói giúp.
“Con nghĩ cũng không nhất thiết phải thế mẹ ạ, vì cháu Du cũng còn đi làm mà. Chắc thỉnh thoảng cuối tuần sang chơi với mẹ con mình là được rồi ạ!”
Lúc ấy mẹ anh nhìn tôi nháy mắt, Nội cũng có vẻ xuôi xuôi nhưng vẫn hỏi dò.
“Thế bây giờ bận thì không cần quan tâm đến chồng con phỏng?”
Tôi cố nặn ra một nụ cười.
“Bà ơi, cháu học ít nhưng sẽ cố gắng chất lượng ạ. Số lượng không bằng chất lượng bà nhỉ?”
Rồi tôi cười toe, Nội nhìn tôi đăm đăm làm tôi hơi ngại.
“Thế cứ cuối tuần là sang nghe chưa? Cứ trốn buổi nào là trừ điểm buổi đấy!”
Rốt cuộc là quá trình tập huấn dài ba tháng được rút ngắn thành khóa học nghề vào những ngày nghỉ cuối tuần. Thôi thì tôi sẽ hy sinh những buổi lê la hàng quán, hy sinh những giờ vẩn vơ buôn chuyện với bạn bè, tôi hy sinh tất cả để phấn đấu cho sự nghiệp làm vợ đảm đang.
Này anh, biết yêu anh là khổ… cơ mà sao vẫn phải yêu thế này
“Cạch”
Hình như Linh sang. Tôi nên nói với Linh thế nào đây? Nói gì bây giờ? Nãy định nói gì cơ mà quên tiệt rồi.
- Hôm nay mày gặp Nội rồi à?
- Ừ.
Mặt tôi chảy dài ra chiều đau khổ, Linh vỗ vỗ vai tôi.
- Cố lên mày ơi. Dù sao thì gia đình bên phía nhà tao đều không có ý kiến gì cả, bây giờ mày chỉ cần ghi điểm với Nội nữa là xong đấy!
Khiếp, cái từ “chỉ cần” được đánh đổi bằng ba tháng đấy. Nhưng mà thôi, dù sao cũng đã chấp nhận rồi, còn hơn là phải dọn hẳn sang đó ở ba tháng. Nói thật chứ dù gì thì tôi vẫn thích ở nhà tôi hơn. Một căn nhà nhỏ ấm hủm mà tôi thuê bằng đồng lương ba cọc ba đồng mỗi tháng. Cơ mà dù sao cũng được mặc định là nhà tôi mà. Chỉ muốn nằm giường của tôi, soi gương của tôi, tắm trong nhà tắm của tôi và ngủ quên trên sofa nhà tôi thôi. Phải là NHÀ TÔI cơ Cô gái độc thân hai tư bây giờ chỉ muốn có thế thôi nhé. Chuyện làm vợ còn là một tương lai dài mà, sao nỡ vội bắt tôi từ giã cái sự độc thân đầy kiêu hãnh này để qua nhà anh ở
Thật may mắn là điều đó cuối cùng cũng được phản đối thành công. Điều này nhờ ơn bác gái. Yêu bác gái nhất luôn!
Thấy tôi ngồi tủm tỉm, Linh đập nhẹ vào vai.
- Ê, mơ mộng gì thế mày? Mày có điện thoại kìa, nhìn xem có phải là Nội tao không?
Nó cười nhăn nhở, chăm chú xem thái độ của tôi. Ngó vào màn hình điện thoại thì đúng là Nội gọi rồi. Tôi liếc mắt sang nhìn nó, mắt tôi hình như nhắm tịt như hai sợi chỉ mảnh.
- Nội gọi thật rồi mày ơi! Huhu, sang đó chơi với tao đi. Tao không muốn sang một mình đâu!!!
Tôi kêu la thảm thiết, Linh cứ cười sặc sụa. Cuối cùng nó cũng chịu sang cùng tôi. Báo hại tôi vừa đi vừa run.
Ngày… tháng… năm…
Tôi với Linh loay hoay trong bếp, Nội ở nhà ngoài chỉ dẫn vọng vào. Miệng liên tục hỏi “xong chưa?”, “được chưa?”, “làm cẩn thận đấy!”,…
Bộ dạng tôi lúc nào giống con lật đật, cứ xoay đi xoay lại, lúc lại ngoái cổ ra phía Nội để trả lời “xong rồi ạ”, “thế này được chưa ạ?”,… lúc lại nhìn sang Linh xem nó nấu nướng đến đâu rồi.
Nói thật là để có được bữa ăn hoành tráng tối hôm đó thì đầu óc tôi đã ong ong lên rồi. Linh nó cũng thấu hiểu lắm, vỗ vai tôi.
- Tiến bộ dần đều đi. Tao cá là Nội thích mày!
Kèm theo đó là cái nháy mắt không thể nhắng hơn. Tôi gật gù.
- Biết yêu thật khổ nhưng vẫn cứ đâm đầu vào yêu.
Nói rồi hai đứa cười, Linh nó còn lúng búng.
- Mày với ông Phong không biết bao giờ cưới nhỉ? Tao làm phù dâu cho.
Mặt nó thoáng ửng hồng. Nhắc mới nhớ, tôi cũng không hay hỏi nó về chuyện của Thanh. Thanh đã không còn liên lạc với tôi nữa, chắc giữa nó và Thanh đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi muốn biết những lại không biết hỏi như thế nào.
- Anh Thanh còn liên lạc với mày không?
- Không.
- Ừ. Rốt cuộc thì tao cũng có thể tin anh ấy.
Linh giấu thẹn thùng qua gò má đỏ. Tôi đã mừng vì đây là tín hiệu tốt lành. Kể ra bạn của tôi cừ đấy chứ, vượt qua bao nhiêu mặc cảm để yêu người cũ của bạn thân, cuối cùng cũng chờ được, đã có thể chờ đợi đồng nghĩa với việc đã có thể tin tưởng về hạnh phúc. Tôi nhoẻn cười.
- Mọi chuyện ổn cả phải không?
Linh gật đầu. Nói rồi nó đi về phía tủ lạnh để mang hoa quả ra gọt. Tôi thấy vui vui vì mọi chuyện trở nên thật nhẹ nhàng. Giữa chúng tôi là một sợi dây liên kết mà có cắt cũng chẳng thể nào đứt được, bởi chúng tôi chồng chéo lên nhau nhiều mối quan hệ ràng buộc.
- Thế nào, hôm nay có mệt không con.
Bác gái ngồi lại trước mặt. Bác gọi tôi là “con” nghe ngọt cực luôn. Tôi thấy mắt bác hiền, nụ cười hiền và cả tính cách cũng hiền. Hay vì bác quý tôi và tôi mến bác nên tôi có cảm giác đó nhỉ?
- Dạ không ạ. Hôm nay cháu vui lắm! Nội có vừa lòng không bác?
- Ừ. Cứ cố lên nhé! Bà kỹ tính chứ không khó. Dần dần quen với bà là con sẽ hết thấy sợ ngay.
Vừa lúc hai bác cháu nói chuyện thì anh gọi về. Tôi gợi ý có bác gái ở đó, đưa máy để anh nói chuyện cùng bác. Cuối cùng tôi thấy mình giống một cô vợ, một cô con dâu mới được gả về nhà chồng thật sự. Không chỉ anh người yêu ấm áp mà gia đình bên chồng cũng ấm áp làm tôi có muốn cũng không thể dứt ra. Chỉ có điều, Nội thì làm tôi hơi e dè. Cuối cùng tôi cũng chỉ còn một cách là lại gần thật gần để cảm nhận sự ấm áp từ Nội. Vốn dĩ khắt khe với tôi như thế cũng vì quá yêu quý và cưng chiều anh, tôi là người yêu thương anh, tôi có thể hiểu được phần nào.
Ngày… tháng… năm…
Một tuần làm việc mới. Mấy ngày này tôi chỉ chăm chăm làm việc ở công ty, vì công việc bận rộn nên cũng ít có thời gian qua bên nhà anh thăm Nội và bác gái. Tôi cũng có gọi điện để hỏi thăm, may mắn là bác thông cảm, còn Nội thì vẫn giữ câu nói.
“Cứ cuối tuần là sang, trốn buổi nào là trừ điểm buổi đó!”
Bàn làm việc của tôi ngồn ngộn giấy tờ. Dạo gần đây cứ phải hoạch định nhiều thứ. Mấy dự án làm với bên truyền thông đều báo lỗi, tôi không thể kiểm soát được là do lỗi của phòng mình hay do lỗi của bên truyền thông.
- Du ơi, chiều nay lại họp nhé!
Khanh đặt trước mặt tôi cốc café, tôi vươn vai uể oải.
- Lại họp à? Liệu có đề xuất nào mới không? Chứ cứ như này mệt mỏi gớm.
- À, lần này lỗi là do giai trẻ một phần, nên họp nhắc nhở. Nghe đâu cũng có đề xuất gì mới mẻ. Cơ mà chẳng biết có khả quan hay không.
- Ai đề xuất?
- Giai trẻ đó! Phải chứng minh năng lực bản thân chứ, không là coi như đứt.
Tôi gật gù. Hồi tôi mới vào công ty làm cũng thế. Ngày đêm lao vào cày hùng hục, hết dự án này đến dự án khác, cứ chăm chăm làm rồi nghĩ ra vài cái mới mẻ hay ho, rốt cuộc lại làm dự án do mình đề xuất, cái cảm giác đó sung sướng lạ. Cũng vì thế mà trụ lại ở công ty đến giờ, trong phòng Sale cũng không quá gay gắt.
- Chị Khanh, chị Du, café vừa miệng không?
Cậu ấy lại gần chỗ chúng tôi ngồi khuôn mặt tươi rói. Tôi nhấp một ngụp café, ngẩng mặt lên nhìn.
- Có vẻ ngon hơn mọi ngày. Cậu pha à?
Nam gật đầu lia lịa. Tôi nhìn sang thấy Khanh đang thất thần. À, hóa ra vậy. Công việc pha café cho cả phòng bây giờ được chuyển sang cho Nam, nhân viên mới. Tôi cười cười xua đi cái nhìn chòng chọc của Khanh.
- Ầy, nói cho vui chứ sao ngon bằng Khanh pha được.
- …
- À mà nghe bảo hôm nay cậu đề xuất gì gì đó, trình bày giữa phòng họp lớn và các Sếp lớn, có run không?
- Có chứ chị. Nhưng em cũng chuẩn bị kỹ rồi. Lần đầu tiên… hơi sợ.
Nhìn vẻ mặt kia thì rõ là run bắn lên rồi ấy chứ. Khanh “hứ” dài một cái, có vẻ như cô nàng không muốn sự tồn tại của mình bị lãng quên, Nam đon đả.
- Chị Khanh ơi, chiều nay chị em mình đi xem bói nhé!
Khanh bỏ đi trước, Nam tẽn tò theo sau. Tôi thấy cảnh hai người cứ ngồ ngộ. Liệu có phải là định lái máy bay không? Chàng phi công kia dẫu sao cũng lọt vào mắt xanh của máy bay Khanh từ ngày đầu vào phòng Sale rồi mà.
Hí hứng với cái ý nghĩ vừa chạy lướt qua, tôi cứ tủm tỉm cười. Vừa lúc đó có điện thoại của anh. May quá, vị thần hạnh phúc đã đem anh về với tôi, không để tôi phải ngồi ghen tị với tình yêu mới chớm của cặp đôi kia nữa. Keke.
Chap 64:
Tối về muộn, tôi ghé vào hàng KFC mua ba suất về cốt mang sang nhà anh ăn cùng Nội và bác gái. Tôi cứ nghĩ đơn giản là về muộn thì chắc cũng chẳng kịp nấu nướng gì, thôi thì đồ ăn nhanh cho gọn nhẹ. Ấy thế mà mang sang thì bị mắng cho té tát.
Nào là ăn đồ ăn nhanh vừa dễ béo vừa không có chất tươi…
Nào là ăn đồ ăn nhanh chỉ càng làm cho bản thân lười biếng đi thôi chứ chẳng ích lợi gì…
Nào là ăn đồ ăn nhanh không đảm bảo, vừa đắt vừa hại thân…
Tôi ngồi nghe ca cẩm gần một giờ đồng hồ, nhìn mấy suất KFC thảm thương đặt trên bàn cũng chẳng dám ăn. Nội cứ đi ra đi vào, vừa đi vừa nói, bác gái nhìn tôi ái ngại. Nói thật chứ lúc đó bụng tôi sôi ùng ục lên rồi. Thì tôi cũng biết mình đoảng, đáng ra không nên chạy qua nhà anh để mời Nội và mẹ ăn tối cùng, mà mời gì không mời, lại vác sang mấy suất KFC. Chỉ là tôi ham vui, nghĩ thảm cảnh ngồi ăn một mình cũng buồn buồn sầu sầu, Linh thì nó đi chơi rồi nên chẳng biết gọi ai. Thế là tôi chạy luôn sang nhà anh. Tôi quên mất là Nội rất rất truyền thống, quên mất việc tôi đang trong giai đoạn thử thách, cứ tung tăng thích làm gì thì làm.
Ờ hờ, tôi đói, mắt rũ ra nữa. Mệt mỏi và tủi thân lắm luôn. Cả ngày ở công ty đã bị hành xác bởi họp hành, dự án này dự án kia lộn hết lên. Lại thêm chuyện không có người yêu bên cạnh, rồi đói, rồi mệt, rồi bị mắng. Tôi nghĩ mình đã phải khóc nức nở lên rồi. Nhưng may mà kìm được.
Cuối cùng, Nội đi vào bếp, đích thân nấu cháo thịt băm cho tôi ăn. Nội vẫn vừa nấu cháo vừa mắng đấy, nhưng mắng nhẹ hơn, kiểu như.
“Ăn uống thế này làm sao mà có sức làm việc. Đã đi từ sáng tinh mơ, tối mịt mới về, lại còn ăn không đúng giờ giấc…”
Bác gái ngồi bên cạnh ngó khuôn mặt buồn thiu của tôi mà vuốt vuốt tóc. Động tác vuối tóc của bác vừa giống mẹ tôi khi tôi còn bé, mỗi lần nhè là mẹ dỗ dành như thế. Lại vừa giống như anh dỗ dành tôi. Anh nói thích mái tóc ngắn ngủn của tôi, vì nó ngắn nhưng mềm và mượt, lúc nào cũng thoang thoảng mùi oải hương. Tôi chẳng biết mình bị làm sao nữa. Cuối cùng thì má cũng âm ấm lên, và khi ngước mặt lên nhìn thì Nội đặt một bát cháo ngay trước… mũi. Thơm nức, khói bốc lên ấm lạ.
- Thôi ăn cháo đi cho ấm bụng. Lần sao chừa nghe chưa con.
Tối đó tôi ngủ lại nhà anh. Nửa đêm thì thao thức không sao ngủ được. Tôi ôm gối, chạy sang phòng Nội và bác gái ngủ, nằm bên cạnh Nội. Bà đang ngủ, ngáy nhẹ, đều đều, Nội móm nên tiếng ngáy nghe lạ lắm kìa. Nó cứ “phóc, phóc”. Thật, thề luôn. Vì móm nên ngáy thế mà. Tôi nhìn Nội một lúc, vòng tay qua bụng ôm lấy Nội rồi ngủ ngon lành.
Ngày… tháng… năm…
Sáng dậy tất bật đi làm, tôi cứ thấy Nội nhìn tôi là lạ. Tôi cũng ngượng vì tối qua mình chạy sang phòng bác gái ngủ, xong cứ thế ôm ngang bụng Nội. Bình thường Nội nghiêm khắc với tôi, chẳng mấy khi tỏ ra gần gũi, mới hôm qua nấu cho tôi bát cháo mà tim tôi đã chảy hết cả ra rồi. Hic, tôi thèm được cái cảm giác yêu thương của Nội. Giống như bà tôi vậy, tóc điểm hoa râm, tuổi cao mà vẫn tinh tường, yêu thương con cháu, miệng lúc nào cũng nói cứng nhưng thật ra thương và lo nhiều lắm.
- Du ăn sáng rồi hãy đi làm con!
Bác gái gọi tôi ngồi vào bàn, khi mà tôi ngơ ngẩn đang chải tóc trong toilet. Tôi hơi lúng búng, vì tôi ngượng mà. Bình thường thì có thể nhanh mồm nhanh miệng, nhanh cả chân tay chạy ra phụ một tay, nhưng cứ nhìn thấy Nội là hồn vía tôi bay lạc đi đâu mất. Tôi lí nhí.
- Vâng.
Lúc ngồi vào bàn, Nội vẫn tỉnh bơ. Nội không nói gì cả. Như mọi khi thì hay thấy nhắc về món mặn món nhạt, rồi chuyện ở quê làm sao, con ông bà nào có biến gì. Nói hết một hồi mọi chuyện lại quay sang hỏi chuyện anh Phong. Nội cứ xót xa sợ cháu không quen thời tiết nên ốm. Cơ mà ai thì sợ chứ anh thì sợ gì, bình thường khỏe như thế, nhớ cái hồi mới quen dầm mưa suốt mấy giờ đồng hồ ở ngoài cửa nhà chờ tôi về cũng có hề hấn gì đâu. Nghĩ đến đây tôi tự mỉm cười một mình nhìn rất ngớ ngẩn. Vừa thấy yêu thương ùa về, vừa thấy nhớ anh lạ. Nội đột nhiên quay sang tôi hỏi.
- Thế bao giờ thì hai đứa định cho bà bồng chắt? Bà già rồi, có chờ cũng chẳng chờ được lâu nữa đâu.
Tôi ớ người, mặt mũi bần thần không định rõ nổi là Nội đang nghiêm mặt với tôi hay đang cười hiền với tôi. Thấy bộ dạng tôi lúc này, bác gái cũng cười cười.
- Mới sáng ra mẹ đã lại làm cho con bé nó sợ rồi.
Tôi chỉ còn biết cúi mặt. Ơ hờ, thấy sao mà nhanh thế. Chúng tôi quen nhau chưa lâu, yêu nhau cũng vội. Rồi bây giờ đã tính tới chuyện lấy nhau về làm chồng làm vợ. Ôi ôi xấu hổ. Con gái mới hai tư đã bàn chuyện kết hôn tự nhiên đỏ hồng cả má. Tôi ăn vội rồi chào Nội, chào bác gái đi làm. Ra đến cửa đóng sầm cửa lại vẫn thấy má mình nong nóng lạ.
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Vừa ra công ty thì tôi thấy hôm nay mọi chuyện có vẻ khang khác. Khanh nhìn thấy tôi là quay ngoắt mặt đi, Nam nhìn thấy bộ dạng Khanh đối với tôi cũng ngẩn người một lúc rồi đi ra xa chỗ tôi. Bình thường hai cô cậu này vừa thấy tôi là tíu tít hết cả lên mà. Hay công việc ngập ngụa lên nên biến đổi tính khí?
Không cam tâm làm người ngoài lề bí mật, tôi lẻn ra chỗ Khanh ngồi để hỏi dò.
- Ê, có chuyện gì hả?
Khanh không nói không rằng, tự động dọn gọn đống giấy tờ trên bàn rồi ra phía đối diện, ý là muốn bỏ mặc tôi ngồi ngẩn ngơ ở đó.
Ơ hay nhỉ, tôi có làm gì sai không? Có trót nói năng những điều không nên nói không? Sao lại giận tôi? Cái mặt kia mười mươi là làm mặt giận với tôi đấy. Chỉ là không biết lý do thôi.
Tôi lại chạy đi hỏi Nam. Hôm nay Nam rảnh lạ, cậu chàng ngồi hút thuốc phía ngoài ban công của phòng, tôi đẩy về phía cậu ấy một cốc café nóng.
- Cậu với Khanh có chuyện gì hả?
- …
Nam cũng không đáp lời tôi, trầm ngâm hút nốt điếu thuốc đang dở. Tôi tự thấy mình vô duyên, lại hơi bị rảnh việc nữa. Có quan tâm thì cũng chừng mực thôi, không cần thiết phải lân la săn đón chuyện riêng tư của người ta nhỉ. Nghĩ thế tôi cũng lại im lặng không hỏi gì nữa. Lúc bấy giờ đột nhiên Nam mới cất lời.
- Xin lỗi chị Du nhé!
- Vì gì cơ? Cậu làm gì mà xin lỗi tôi?
- Vì chị Khanh từ giờ sẽ không thân với chị như trước nữa đâu.
- Sao thế?
Nam lẳng lặng dúi mẩu thuốc vào gạt tàn, đi ra phía mà Khanh ngồi. Hình như giữa họ có một đoạn hội thoại ngắn, tôi cũng chẳng thể nghe rõ họ nói gì. Nhưng tại sao lại nói Khanh không thân với tôi như trước? Nếu tôi làm gì sai khiến Khanh phật ý thì người nói chuyện này với tôi cũng phải là Khanh chứ? Tôi cũng đâu phải vô ý đến mức làm bạn mình phiền lòng mà không đi xin lỗi.
Ôi ôi, chuyện ở nhà mới êm xuôi một tí tẹo thôi mà đã lại có chuyện ở cơ quan. Nói thật là tôi không biết những chuyện gì sẽ đến với mình sắp tới nữa. Liệu ngày mai ngày kia có tin tình báo về là anh cùng cô gái Sài Gòn nào đó tay trong tay không nhỉ? Nếu thế thì đời đúng là một tấn bi kịch. Kịch thì ít mà bi thì nhiều
Chap 65:
Giờ ăn trưa, tôi ra ngồi cạnh Khanh. Khanh ngước lên nhìn tôi một cái rồi cụp mắt xuống. Tôi cố gắng hồ hởi.
- Chiều tối nay đi mua sắm nha! Chuyển mùa rồi mà. Sáng ra đường phóng nhanh lạnh phết đấy!
Vẫn là cái đáp lại mang tinh chất “im thin thít”. À không, lần này có khuyến mãi thêm một cái thở dài. Tôi hơi bực dọc. Thật ra là bực lắm rồi. Rốt cuộc thì tôi làm gì sai nào? Rốt cuộc thì tại sao không ai chịu mở miệng nói cho tôi biết một câu?
- Khanh sao thế?
Vừa lúc Khanh định nói gì đó thì Nam đi lướt qua. Cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi. Nói thật là tôi có cảm giác xảy ra chuyện gì đó. Khi mà Khanh và Nam hầu như xuất hiện cùng một lúc trong những lần tôi định hỏi rõ nguyên nhân. Khanh lại không nói nữa, bê suất cơm đi chỗ khác. Tôi ngồi ngao ngán, gọi cho anh tỉ tê. Anh phán một câu xanh rờn.
- Hỏi lại xem, có phải cái cậu Nam kia thích em không?
- Anh nói linh tinh gì thế?
- Thì em cứ hỏi đi, có kết quả thì gọi cho anh. Mà nói trước, hỏi cho biết thôi chứ có thế nào cũng đừng quan tâm đến nhé! Cậu ta không hợp với em đâu.
Anh nói cứ như thể tôi không phải là người yêu anh mà là em gái của anh vậy. Nếu Nam thích tôi mà anh nói nhẹ nhàng như thế hả?
Ơ mà… sao Nam lại thích tôi được? Chắc chắn khi kể chuyện với anh tôi đã không diễn đạt thoát ý làm cho anh hiểu nhầm. Từ ngày mới vào công ty, người Nam luôn theo nhằng nhẵng như hình với bóng là Khanh chứ không phải tôi. Thỉnh thoảng gặp cậu ta mới chào tôi một cái. Lần nào xuất hiện trước mặt tôi cũng là trong bộ dạng file đính kèm của Khanh. Hờ hờ.
- Chị Du, tối nay chị bận không?
Nam đi lại chỗ bàn làm việc của tôi, cậu ấy hỏi nhỏ. Chắc sợ Khanh nghe thấy. Nhưng nhìn bộ dạng của cô nàng thì có vẻ như chẳng thèm bận tâm lắm!?!
- Có chuyện gì à?
- Vâng, chị rảnh lúc nào em qua đón chị.
- Đi đâu?
- Café thôi ạ.
- Ừm. Vậy tầm 8h tối nhé!
Nói rồi Nam lẻn ra ngoài, êm như ru. Khanh liếc nhìn sang chỗ tôi một cái thì bị tôi bắt gặp. Tôi cũng đã muốn hỏi lắm rồi, không thể kiên nhẫn thêm nữa. Nhưng… có cái gì đó cứ nghèn nghẹn trong cổ họng… Tại sao tự nhiên lại đối xử với tôi như thế?
Ngày… tháng… năm…
Tôi vừa đi café với Nam về. Mọi chuyện đúng là bất ngờ. Một tấn rắc rối gieo cả lên đầu tôi.
Nam nói rằng cậu ấy thích tôi, cậu ấy sẽ theo đuổi tôi!
Vâng. Và đó chính xác là lý do để Khanh không còn muốn làm bạn với tôi nữa. Khanh có ý với Nam, từ những ngày đầu tiên. Tôi biết.
Ngoài miệng thì chê Nam thấp, nói rằng Nam chẳng có gì đặc sắc nhưng cũng chính từ những quan tâm nhỏ nhặt ấy mà cô nàng tự “đổ” trước Nam. Mấy bữa ăn liên tiếp đều tra tấn tôi với điệp khúc “cậu Nam thế này… cậu Nam thế kia…”
Còn Nam, khi được hỏi tại sao lại “thích” tôi? Trong khi cậu ta lại thân mật với Khanh hơn tôi, giữa tôi và cậu ấy ít khi nói chuyện. Tôi lấy làm lạ lắm chứ!
Cậu ấy không nói. Cậu ấy chỉ bảo nếu tôi cảm thấy phiền, hãy coi như chưa nghe gì hết. Mặc dù vậy, cậu ấy vẫn sẽ theo đuổi tôi !?!
Nói thật tôi chẳng lấy gì làm vui sướng trong cái cảnh ngộ này. Mệt mỏi lắm kìa. Tôi muốn nhã nhặn với Nam, muốn cho cậu ấy biết rằng cậu ấy đã chọn nhầm người rồi, rằng tôi không phải là người thích hợp cho cậu ấy, hơn nữa tôi cũng đã có người yêu rồi.
Nhưng… cậu ấy vẫn cứng đầu như thế >”<
Tôi với Khanh mặc dù chỉ là bạn trên cơ quan, nhưng tôi cũng không vì thế mà muốn đánh mất đi một người bạn.
Còn Nam, cậu ấy có lẽ quá trẻ con để hiểu tôi nghĩ gì, tôi muốn gì và nếu cậu ấy cứ thế này thì tôi chẳng biết làm thế nào cả.
Ngày… tháng… năm…
Tôi ngồi thần bên cửa sổ. Phía bên trên là bầu trời cao đen thẫm. Gió hiu hiu tạt qua mặt như cái tát nhẹ mà đỏng đảnh của đêm. Tôi nhớ anh. Hơn lúc nào hết tôi thấy nhớ anh kinh khủng. Chỉ ước ao anh có mặt ở đây, xuất hiện ở đây và ngồi lặng bên tôi. Giống như khi chúng tôi đã cùng nhau ngồi lặng im trong QUÁN NGỦ NGON, như khi chúng tôi đứng hóng mát bên thành cầu vào buổi đêm lộng gió, như khi anh và tôi chào nhau mỗi buổi đi chơi về. Tôi thèm lắm cái cảm giác được rúc vào người anh, dụi dụi mái tóc ngắn ngủn ngố ngố của mình rồi bất giác cắn vào cằm anh một cái. Những lúc ấy đôi mắt anh ánh lên thứ màu hổ phách là lạ, mắt ướt và nhịp thở cứ nén đều dần, cố để nhẹ nhàng hơn mỗi khi bên cạnh tôi.
“Em nhớ anh nhiều quá. Về đây với em đi!”
“Ngoan, có chuyện gì kể cho anh nghe. Anh gọi điện nhé!”
“Không. Em chẳng biết nói gì lúc này cả, chỉ biết rằng nhớ anh rất nhiều thôi.”
“Anh không về được. Nhưng lúc nào cũng ở bên cạnh em. T.y nhỏ ạ!”
Chưa bao giờ tôi nghi ngờ tình yêu xa, bởi tôi vẫn tin khi người ta yêu nhau đủ nhiều, gắn bó với nhau đủ lâu thì người ta cũng xây lên trong nhau đủ ngần ấy yêu thương và tin tưởng. Tình yêu xa nếu khéo léo gìn giữ thì sẽ làm cho họ yêu nhau nhiều hơn, thứ tình yêu khắc khoải ngày tháng khiến họ quý trọng từng phút từng giây để được ở bên nhau. Nhưng rốt cuộc thì sao? Chính tôi đang đau khổ với tình yêu xa của mình.
Cái tình cảm ấy không phải là chuỗi ngày dài vô tận. Chỉ ba tháng, chỉ ba tháng thôi. Vốn dĩ ngần ấy thời gian là quá ít so với bao cặp đôi khác. Nhưng tự nhiên tôi cũng thấy chông chênh và bấp bênh lạ.
Những lúc tôi như thế này, yếu đuối đến đắng lòng. Anh ở đâu?
Anh ở xa. Khóc anh không thể nghe thấy, than anh cũng không thể nghe thấy. Có cười vui và ngoan ngoãn anh cũng chẳng thể biết được tôi vui thế nào, ngoan ngoãn ra sao.
Tất cả, tất cả những gì tôi muốn nói với anh rốt cuộc cũng chỉ có thể lén lút trút qua từng tin nhắn. Tôi thậm chí không đủ can đảm để nghe giọng của anh. Sợ rằng mình sẽ khóc nức lên khi nghe cái giọng quen thuộc ấy, nhịp thở đều thân thương ấy.
Phải, tôi yếu đuối. Tôi rõ ràng yếu đuối nhưng lúc nào cũng ra vẻ mình mạnh mẽ. Rằng tôi chẳng cần ai hết, chẳng cần ai cũng có thể đứng vững và làm tốt mọi thứ.
Cuối cùng khi vấp phải tình yêu của anh, cái tự tin kiêu ngạo của tôi biến đi đâu mất rồi. Vì nhớ anh mà khóc, vì lo cho anh mà buồn. Vì sợ rằng phút giây nào đó bị dao động làm tổn thương đến anh. Lại sợ, sợ như sợ một cơn ác mộng.
Anh gọi cho tôi liên tục. Có lẽ anh cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Tôi không muốn nghe điện thoại lúc này. Vẫn biết nếu không nghe máy thì anh sẽ lo, nhưng nói thật là tôi không muốn để anh nghe thấy có gì đó bất thường trong giọng nói của tôi. Rồi tôi sẽ tự làm cho mình ổn cả thôi. Trước khi có anh đã vậy, bây giờ có anh cũng không thay đổi gì cả.
“Linh à, lát qua đón tao nhé!”
“Đi đâu hả mày?”
“Đi hóng gió thôi. Tao buồn.”
“Ok. Năm phút nữa nhé!”
Tôi gọi cho Linh xong rồi tắt máy. Để điện thoại ở nhà. Chuẩn bị cho việc đi giải tỏa cảm xúc.
*Xin lỗi người yêu nhé! Em sẽ về ngay khi em thấy ổn. Và em sẽ gọi cho anh ngay khi em không còn gì phải vướng bận nữa cả.*
Chap 66:
Tôi kể cho Linh nghe về chuyện ở công ty. Thật ra không phải tôi dao động bởi Nam giống như lần trước – chuyện của Thanh. Nam là người lạ, lạ hoàn toàn với tôi, tôi không quan tâm đến cậu ấy, tôi lại chẳng cho cậu ấy lấy một cơ hội tiếp cận tôi thì chuyện với cậu ấy có gì đáng lo đâu?
Cái tôi cảm thấy đang làm mình dần trở nên yếu đuối và rệu rã là tình yêu xa với anh.
Anh bận rộn. Anh phải chịu nhiều áp lực. Anh không có thời gian dành cho tôi. Anh cũng không hay chia sẻ với tôi về những gì xảy ra trong cuộc sống của anh.
Tôi có thể chấp nhận yêu xa, nhưng kéo dài được nó thì tôi kéo dài được bao lâu?
Là người con gái, lúc nào chẳng muốn có người yêu bên cạnh. Anh người yêu sẽ dỗ dành khi phiền muộn, sẽ là nguồn vui khi vừa xuất hiện trước mắt và sẽ là người để tựa vào mỗi khi mệt mỏi.
Nhưng tôi lại xua đi, bởi đó là ý nghĩ mong muốn được “nhận” nhiều hơn là “cho” đi. Tôi càng không cho phép mình ích kỷ.
Nhưng cái cô gái đỏng đảng đang yêu trong tôi cứ lên tiếng đòi hỏi. Nhiều lúc nhớ anh cũng chỉ có thể ấm ức một cách e dè.
Sao có thể gọi cho anh và khóc lóc chỉ vì quá nhớ anh?
Sao có thể trách móc và ghen tuông với công việc của anh chỉ vì tôi không được đối diện với anh mỗi ngày trong khi “công việc” thì có?
Linh nhìn tôi như thấu hiểu. Rồi nó cũng sẽ có những lúc trải qua mà thôi. Nếu yêu một ai đó thật sự, nó cũng sẽ có cảm giác giống tôi.
- Mày gọi ông ấy về đi!
Tôi ngước mắt nhìn Linh. Nó không biết nó đang nói gì đâu.
- Thật. Nếu thấy khó khăn quá thì gọi ông ấy về đi. Đằng nào thì ông ấy cũng yêu mày lắm, sẽ không để cho mày có cảm giác bị thiệt thòi đâu.
Yêu anh là thiệt thòi? Chấp nhận bên anh và chờ đợi là thiệt thòi? Vậy anh phải tìm cách đền bù xứng đáng cho tôi sao?
Tôi bật cười. Tôi chỉ vì quá nhớ anh và tủi thân vì trong lúc không có anh ở đây lại bị trai lạ tán tỉnh mà thôi. Anh còn công việc ở đó, còn trách nhiệm với công ty, còn sự nghiệp mà anh đang cố gắng gầy dựng.
- Không. Tao buồn quá nên đâm ra thế thôi. Tao không muốn vì tao mà anh bị “hư” trong mắt Sếp.
Chúng tôi ngồi nói về nhiều về Phong. Linh kể cho tôi nghe những ngày hai anh em họ còn bé. Tôi thấy vui vì một góc tuổi thơ của anh đã bị tôi khám phá. Kể ra được biết một phần nào đó trong quá khứ của người mình yêu mới có cái cảm giác hạnh phúc. Bởi khi ấy bản thân mỗi người cũng không tin được rằng mình sở hữu con người đó – người đã từng ở một bầu trời khác, hít thở một luồng không khí khác, xa lạ, chẳng bao giờ biết được có sự tồn tại của nhau trên cõi đời này, bỗng dưng lại yêu, yêu lạ!
Ngày… tháng… năm…
Sau khi về tôi có chủ động gọi cho anh. Anh im lặng. Tôi biết anh lo nghĩ điều gì đó. Nhưng chỉ mong có thể xua tan đi trong anh những phiền muộn lúc này. Người đàn ông của tôi đã lo toan đủ nhiều, đã mệt mỏi đủ nhiều, và tôi, tốt hơn hết hãy làm người yêu nhỏ bé của anh, để anh trở về bên tôi bình yên không rệu rã. Tôi hãy cứ tin yêu anh bằng thứ tình yêu thánh thiện, để rồi có ngày tôi thấy mình tay trong tay anh thật hạnh phúc.
“Anh đã rất lo cho em. Em ổn chứ?”
“Nếu anh ở Hà Nội, chắc anh sẽ chạy qua nhà em và chờ em rất lâu trước cửa, đúng không?”
“Ừ. Anh sẽ làm thế!”
“Chỉ cần anh làm thế là đủ. Lúc này em cũng chỉ cần anh nói thế là đủ. Em hơi buồn chút thôi. Linh giúp em vơi buồn rồi.”
“…”
“Linh kể cho em nghe về anh. Tự nhiên em muốn yêu cái cậu bé sún răng ngày xưa quá. Ngày xưa sún răng chắc đẹp trai lắm nhỉ?”
Tôi nhoẻn cười, tự thấy tim mình ấm áp và cảm giác được sự ngượng ngập nơi anh.
“Hâm quá! Đi ngủ sớm đi nhé! Mai có dậy được không để anh gọi?”
“Em ngủ ngay đây. Mai gọi đến khi nào em nghe máy mới thôi nhé!”
Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đã lại vừa đưa tay ra với lấy tình yêu xa của mình. Vẫn được anh quan tâm chăm sóc, vẫn được anh nhớ về mỗi khi chỉ còn anh với đêm, tôi còn mong gì hơn thế ?
Vừa lúc tôi định lên giường đi ngủ thì có điện thoại của Nam. Cậu ấy gọi cho tôi lúc mà chẳng có công việc gì ở đây cả.
“Chị Du, chị ngủ chưa?”
“Chuẩn bị thôi, cậu gọi có việc gì thế?”
“Không có việc gì thì không được gọi cho chị ạ?”
“Có chuyện gì thì gặp nhau ở công ty nhé!”
Nói rồi tôi gác máy, khi cậu ấy còn đang im lặng.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay trước khi đi làm tôi có ghé qua thăm Nội và bác gái. Vừa mới bấm chuông tôi đã nghe thấy tiếng Nội nói lớn.
- Du đó phỏng? Mấy ngày nay không thấy qua, đi đâu trốn miết thế hử?
Tôi mỉm cười. Cuối cùng thì cũng có thể lại gần Nội hơn, cảm giác ấm áp như ruột thịt .
Tôi qua nhà đưa cho Nội kiểm tra chỗ rau dưa muối (_ _@) Bài tập về nhà đấy ạ. Lúc đi học còn nhớ cho cả bài tập về nhà, bà Nội anh xì tin lắm! Nội nói nên biết bắt đầu từ những cái đơn giản nhất.
- Con biết muối dưa hả Du?
Bác gái mở hộp rau dưa muối ra hỏi, ánh mắt có vẻ ngạc nhiên. Tôi chỉ nói là tôi nấu ăn không ngon và hơi vụng thôi chứ đâu có nói là tôi không làm nổi mấy món ăn bình thường nhỉ. Có vẻ mọi người mặc định sự vụng về của tôi = không biết làm gì cả (_ _!)
Chào bác gái và Nội rồi tôi đi làm. Mọi chuyện hôm nay phải được dẹp gọn cho bằng hết. Tôi muốn tôi và Khanh, Nam nữa (nếu có thể) vẫn là bộ ba nhí nhố ở công ty, tôi muốn tập trung cho công việc để có thể được đề bạt vào một chức cao hơn chức vụ hiện tại, tôi muốn gần gũi hơn với Nội và bác gái để có cảm giác như một gia đình thật sự.
Tất cả những điều đó, tôi MUỐN thực hiện được trước khi anh VỀ.
Tôi có ba tháng để cố gắng, để phấn đấu và hoàn thành. Rồi còn một cái cố gắng nữa, khá quan trọng: đánh tiếng với mẹ tôi về sự xuất hiện của anh – người đàn ông mà tôi đã chọn để gắn bó.
Thật ra mẹ tôi không khó tính, nhưng mẹ tôi có cái bệnh hay lo. Mẹ lo con gái mẹ chọn nhầm yêu nhầm, mẹ sợ con gái vụng dại chưa đủ lớn và chưa đủ khôn để đưa ra một quyết định mang tính chất quan trọng như thế. Đó cũng là lý do tại vì sao mẹ luôn muốn nghe ngóng xem con gái đang gặp gỡ với ai, qua lại với ai, nếu có thể thì moi luôn tin mật “con Du nó yêu ai?”. Nhưng khổ lắm, con gái mẹ lại cứ muốn giấu. Vì sợ mọi chuyện mong manh chẳng đi tới đâu. Bây giờ thì chắc cũng đến lúc để giới thiệu với mẹ. Hình như anh cũng “lo lo” về chuyện này rồi.