Chap 67:
Mọi chuyện không còn đơn giản như tôi nghĩ, mặc dù biết tôi đã có người yêu, thậm chí biết chắc chắn rằng tôi từ chối nhưng Nam vẫn… kiên quyết trồng cây si trước nhà tôi.
Sáng sớm, khi ló dạng ra cửa, tôi không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy cậu ấy đứng ở đó, bên cạnh chiếc vespa cổ nhỏ xíu màu ánh kim, là lạ.
- Chị Du, cùng đường nên chị em mình đi với nhau nhé!
- ???
- Từ hôm nay, em sẽ thay anh Phong chăm sóc chị?
- Gì cơ?
Tôi vừa thấy buồn cười trước bộ dạng lật đật của trai trẻ, vừa thấy giận vì cậu ấy cứ cố tình chen ngang vào “mối lương duyên” giữa tôi và anh. Nói thật là việc cậu ấy quyết định sẽ đón tôi đi làm vào mỗi sáng chỉ làm tôi nhớ đến anh hơn mà thôi. Thời gian đầu chúng tôi quen nhau, anh cũng dùng cách này mà. Anh thậm chí còn lì lợm đến mức bất chấp tôi có chống cự thế nào cũng ủn tôi lên xe cho bằng được.
Trai trẻ này có đủ lì lợm như anh không? Mà kể cả có dư sức làm được điều đó thì ấn tượng để lại cũng không thể bằng anh được. Haizz, sao tôi lại ngớ ngẩn thế này, trước mặt là một người khác, trong đầu lại nghĩ tới một người khác. Anh đi làm như thế không biết có phải chịu cảnh như tôi lúc này không nhỉ?
- Chị Du, đừng nói là xúc động quá nên “đơ” ra đấy nhé! Ngồi lên xe em đi, hôm nay cho chị dạo phố phường bằng xe cưng của em.
Nam nháy mắt, tôi thấy mình đứng trước tình huống dở khóc dở cười. Tôi không thể một mực từ chối vì như thế giống như một hành động xúc phạm người đang ở trước mặt tôi, còn nếu như tôi nhượng bộ, cũng con người ấy, sẽ nghĩ rằng tôi cho cậu ấy cơ hội. Trời ơi, tôi biết làm sao?
…
Cuối cùng tôi cũng đành đi ra xe cậu ấy, ngồi ở phía sau và không quên dặn thêm một câu cho đỡ khó xử.
- Ề, lần sau đừng có mà đánh boom trước nhà tôi thế này nhé! Tôi sẽ không để ý đến cậu nữa đâu.
- Vâng. Lần sau em sẽ đi nhờ xe của chị. Vì nhìn chị ngồi sau xe em như thế này khổ sở quá, chân không quá dài nhưng nhìn cứ như sắp rơi xuống đất rồi ấy!
Cậu ấy cười nhe nhởn, tôi còn tưởng mình sắp thoát được ải, ai ngờ lại gặp đúng người. Không sao, vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn, nếu mà còn tiếp tục lì lợm nữa thì tôi cũng sẽ có cách để đối phó. Tốt nhất là hãy ngoan ngoãn trở về vị trí một cậu em trai đang là út ít trong phòng Sale thì còn dễ dàng được bà chị Vỹ Du này cưng!
Ngày… tháng… năm…
Thật là thảm hại. Khanh bắt gặp tôi và Nam trong nhà để xe. Sắc mặt của Khanh nhìn tôi như thể ném cho tôi một xô nước đá, lạnh băng. Nhìn thấy thái độ đó của Khanh, tôi chỉ biết co rúm. Nam thấy tôi có vẻ e dè, dám mạnh dạn nắm lấy tay tôi.
- Chị Khanh, chào buổi sáng!
Cậu ta điên rồi. Cậu ta không thể biết được khi con gái hậm hực vì tình thì tính khí sẽ trở nên khó đoán biết như thế nào đâu. Đó là còn chưa kể Khanh đang trong tâm thế một người bị-cướp-người-yêu. Tôi không biết lý giải, tất nhiên, vì mọi chuyện không phải khởi nguồn do tôi. Cơ mà đúng là đứng ở cục diện bên ngoài, Khanh sẽ nghĩ về tôi như thế.
Tôi rút nhanh tay ra khỏi tay Nam, chạy theo Khanh để giải thích. Rằng thì là xe của tôi bị hỏng, tôi chỉ đi nhờ cậu ta hôm nay thôi, và sự việc diễn ra đều là vô tình…
Ôi, tôi lại còn biết nói dối nữa cơ đấy! Dù sao cũng thấy ngượng mồm quá, tự nhiên cứ phải bịa đặt. Nhưng trong trường hợp thế này có lẽ nói dối sẽ tốt hơn, nếu thú nhận rằng tại Nam đang quyết tâm theo đuổi tôi, tuyên bố hùng hồn rằng sẽ trồng cây si trước của nhà tôi cho đến khi nào tôi phát chán ngấy và cậu ta cũng không kiếm đâu ra một mảnh hy vọng nào nữa.
Nhưng Khanh không nghe. Cũng dễ hiểu mà. Vừa nhìn thấy chúng tôi tay trong tay như thế, máu nóng dồn lên mặt hết cả, còn tâm trí nào mà nghe tôi giải thích.
Thế mới nói, chuyện tình cảm không phải là chuyện có thể dùng đến cái đầu để phân tích. Nhiều lúc cứ bụng bảo dạ rằng tình cảm là do mình quyết định, muốn thế nào mà chẳng được. Nhưng không phải vậy đâu ạ, thông thường con người ta sẽ đưa ra một quyết định khác và nó không xuất phát từ những khối óc, nó xuất phát từ một góc nhỏ đang đập bên ngực trái. Nhất là đối với các cô nàng ở độ tuổi chúng tôi. Thề là nó khá rắc rối nếu không muốn thừa nhận là RẤT RẮC RỐI.
Ví dụ ngay như chuyện của tôi với anh thôi, ngay từ đầu đâu có xác định là sẽ yêu anh, thậm chí còn ghét, còn muốn xa lánh. Cuối cùng cũng phải chịu thua, ngoan ngoãn và tình nguyện yêu anh nữa kìa (_ _!) Và bây giờ, chuyện của Khanh nữa. Khanh không phải là người giỏi trong việc giấu diếm cảm xúc của mình nên thái độ của cô nàng tôi không lấy làm lạ, chỉ đang ái ngại không biết mình nên giải quyết theo cách nào mà thôi. Dù sao, tôi vẫn mến Khanh, đó là sự thật. Và cũng còn một sự thật nữa, tôi cũng không ghét Nam, thậm chí còn muốn coi cậu ấy như em trai mình. Tự nhiên liên tưởng để cái định luật oái oăm mà đêm hôm qua do mò mẫm fb đã đọc được trên note của một người bạn.
“Tình cảm đối với một người không thể tự nhiên sinh ra, tự nhiên mất đi, mà chuyển từ loại này sang loại khác hoặc từ cấp độ này sang cấp độ khác.”
Ngày… tháng… năm…
Tôi nhận được một dự án về thương mại điện tử. Phòng Sale chỉ có hai người phụ trách mảng này, là Tôi và Nam.
Mọi chuyện thật khéo biết cách để sắp đặt. Tôi đã à ê lên xin Sếp nhưng có uốn lưỡi cỡ nào cũng không thay đổi được kết quả, vì tôi chẳng có bất cứ một lý do chính đáng nào để xin không làm việc với Nam cả.
Vậy là tập xác định sẽ phải còn khó nhìn mặt Khanh dài dài. Làm sao có thể giải thích cặn kẽ hoặc tường thuật trực tiếp mỗi ngày làm việc của tôi với Nam để cô nàng yên tâm mà không nghĩ quẩn nữa?
- Chị Du, chỉ là vì công việc thôi mà!
Nam đến bên cạnh tôi từ lúc nào. Khói thuốc vấn vít quanh vai tôi và tay cậu ấy cũng đặt hờ trên đó. Tôi nói với giọng hơi khó chịu.
- Không sao. Chị biết công tư phân minh mà. À mà này, đừng có hút thuốc trong phòng làm việc, cũng đừng lại gần tôi khi cậu đang hút thuốc!
Tôi nói rồi quay đi. Nói thì nói cứng vậy chứ rất khó để có thể phân biệt rạch ròi chuyện công chuyện tư ra lắm. Mấy cái đợt chạy dự án tôi chẳng lạ. Mải mê chạy miết, quên ngày đêm, quên cả thân phận của người cộng sự, có thể làm từ sáng sớm đến tối mịt, ôm tài liệu về nhà nhau nấu mỳ xong vắt chân lên cổ để chạy dự án cho kịp tiến độ. Lúc đầu cũng hơi thắc mắc sao Sếp lại cử tôi kèm cho Nam, Sếp chỉ ngỏ ý muốn tôi làm việc này vì sắp tới sẽ cất nhắc một số vị trí trong phòng Sale lên chức phó phòng, vị trí đó đang bị khuyết, tôi là một trong những cái tên được đưa ra để lựa chọn. Vậy là thêm một lý do nữa để tôi không thể từ chối. Tôi đang muốn thăng tiến mà, tôi đang muốn mình ghi dấu một sự nghiệp vững vàng nhất có thể trước khi kết hôn, để rồi sau khi trở thành người phụ nữ của anh, tôi có thể yên tâm hơn trong việc lo lắng và chăm sóc gia đình trong khi không phải đặt ra quá nhiều tham trọng thăng tiến trong công việc nữa.
Vậy đấy, cái vòng tròn luẩn quẩn xét cho cùng cũng lại do chính mình quàng vào chân mình mà thôi. Nếu đã vậy chỉ còn cách bước đi thật vững, để không phải vấp ngã, không phải quay đầu lại và không phải nuối tiếc.
- Du làm đợt này cùng Nam hả?
Khanh đứng gần bàn làm việc của tôi để hỏi nhỏ. Tôi cũng chỉ gật nhẹ. Tôi nghĩ mình nên nói gì đó, nhưng xem ra việc tôi càng nói thì càng làm cho Khanh dễ nghĩ ngợi lung tung, chi bằng đừng nói gì nữa cả, chỉ thông báo khi cần và giải thích khi được hỏi.
- Làm tốt nhé! Nam mới vào làm, chưa rành lắm, nhờ cả vào Du đấy!
Nói rồi Khanh đẩy về phía tôi một cốc nâu nóng nghi ngút khói. Tôi nửa e dè nửa thấy ngượng ngùng. Cái không khí đặc quánh mùi hình sự này đáng ra không nên xuất hiện giữa tôi và Khanh. Việc chạm mặt nhau mỗi ngày là một nhẽ, đằng này lại còn khá thân thiết với nhau. Dẫu vậy tôi cũng sẽ cố gắng dẹp hết mọi phiền muộn.
- Lâu rồi mới lại được uống cái vị café này, là Khanh pha có khác, không lẫn đi đâu được cả.
- Ừ. Đắng và nóng giãy nhỉ. Con người Khanh cũng vậy đó, có cái gì không ưng là bộc lộ ra ngoài hết. Mấy ngày qua Du khó nghĩ lắm nhỉ?
Khanh cười buồn, cô nàng ngồi vắt chéo chân đối diện với tôi. Này, sao cái cậu Nam ấy chẳng có mắt nhìn người tí tẹo nào thế nhỉ? Đặt lên bàn cân mà so thì rõ ràng Khanh hơn tôi. Nhìn trong bóng sáng mờ cũng có thể thấy Khanh rất đẹp, cô nàng sở hữu cái vẻ quyến rũ gợi cảm của một thiếu nữ đang xuân.
- Giữa trai và bạn. Khanh đã từng nghĩ sẽ chọn trai đấy! Chỉ tiếc là…
- …
- Chỉ tiếc là không thể không quan tâm đến Du được. Cứ thử tách cái cuộc sống công sở nhàm chán này ra khi không có cô bạn cùng phòng tự nhiên thấy chán. Trong khi không có trai ngần ấy ngày thì vẫn có thể sống tốt, sống vui mà chẳng có gì phải bận tâm.
Tôi đến gần ôm cô bạn vào lòng. Rồi chúng tôi ngồi cạnh nhau một lúc, đến khi tan sở đã lâu, đèn điện ngoài phố giăng lên như đường mạng nhện chằng chịt phía dưới vuông cửa kính. Chúng tôi lục tục kéo nhau về và ghé vào một quán cơm chay. Khanh nói tự nhiên thèm đồ ăn chay, tôi cũng lâu rồi chưa đến quán này. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vấn đề bây giờ chỉ còn làm sao để tôi thấy vững tâm hơn với tình yêu xa mà thôi
Chap 68:
Suốt một tuần liền tôi mệt rũ với dự án. Kêu khổ với anh thì anh cứ cười, rồi anh an ủi, rồi anh dụ dỗ lôi kéo đủ thể loại. Nào là:
“Vào trong đây với anh, không cần phải làm gì nữa hết!”
“Đã bảo vào đây anh đấm lưng, xoa đầu day trán cho mà không chịu. Ngồi đó để kêu à?”
Khỏi phải nói vừa tức, vừa thương, vừa nhớ. Cứ đêm gió về chong mắt bên bàn làm việc, bụng sôi ùng ục lại nhớ có đêm gọi cho anh, anh chạy qua gõ cửa rồi hề hề xách xe máy đưa đi ăn cháo đêm. Ều, cái mùi cháo quẩy thơm ngậy cứ vảng vất, thèm lắm lắm!!!
Những lúc như thế này mới thấm thía, có người yêu mà không được ở gần người yêu là cái khổ nhất nhất quả đất. Thèm đủ các thể loại. Ôi trời, càng nói càng dễ tưởng tượng lắm thứ linh tinh. Cơ mà nhớ lắm! Việc thì cứ ngồn ngộn lên trước mặt, màn hình máy tính thì cứ sáng trưng, kiểu cho anh độc thoại một mình với cái khung chat nhỏ xíu bên góc màn hình, thỉnh thoảng lại buzz .
“Này, em đâu rồi?”
“Ê, ngủ gục hả >”<”
“Anh out đi ngủ đây!!!”
Biết ngay là pm chán chê anh sẽ lăn ra ngủ, nhưng cứ thích hành anh kiểu đấy, để đỡ nhớ, để cảm giác mình không đơn độc. Tôi vốn là đứa thích được người khác chờ đợi mà. Nếu anh mà chịu khó chờ tôi làm xong việc mới đi ngủ thì tôi sẽ biết ơn lắm lắm luôn. Tất nhiên người yêu tôi cũng thuộc dạng lì lợm có một không hai. Nếu biết những lúc tôi cần anh chờ đợi thì nhất định không phải nói anh cũng sẽ chờ cho bằng được.
“Anh ngủ chưa?”
“Chưa đâu. Anh còn chưa thấy em nhắn tin báo anh đi ngủ.”
Anh đáp bằng cái giọng ngái ngủ nghe chuối chuối… mà yêu yêu
“Chẳng may em ngủ quên không nhắn cho anh được thì sao?”
“Thì đành chịu chứ sao. Thôi ngủ đi nhé, mai còn làm sớm mà!”
Anh đúng là đại ngốc nghếch. Nếu anh cứ tốt với tôi như thế thì tôi sẽ chẳng đủ can đảm rời xa anh. Ngay lúc này đây chỉ muốn ngủ vùi trên giường, nằm mơ cũng muốn được gặp anh chứ không phải đống chữ lằng nhằng và đống số má dữ liệu quỷ quái kia. Tốt nhất là nên tin tưởng vào tình yêu thần thánh. Có vậy mới mau chóng vượt qua cơn long đong lận đận này được.
P/s: Hay làm một chuyến tàu bay nhanh vào đó thăm anh nhỉ? Ủ ôi, cái mặt đó mà nghệt ra bất ngờ thì dễ thương lắm luôn
Ngày… tháng… năm…
Trưa nay sau bài trình bày với Sếp về vụ chạy dự án, có vẻ được thông qua vì phản ứng của Sếp khá hài lòng. Cậu Nam thì cứ le te le te gợi ý chuyện đi ăn mừng thành công bước đầu. Thật ra không ghét bỏ gì cậu ấy đâu, vốn dĩ coi cậu ấy như em trai mình, còn con nít ngốc xít nên mới có những suy nghĩ về chuyện tình cảm như thế. Nhưng phải nói là cậu ấy làm nhiều trò nhố nhăng nhắng nhít lắm.
Ví như cái bận một tuần liền chạy đến trước nhà tôi ôm hoa hồng to oạch, bấm chuông đến khi tôi ra rồi chạy mất. Tôi đã nói luôn khi gặp ở công ty rằng tôi không phải là mấy cô bé xì-tin kẹo mút hay mơ mộng về chàng hoàng tử bạch mã biết mua hoa và gấu bông để làm lung lay mình. Tôi cũng chẳng cần trồng cây si nào trước nhà vì tôi đã có người yêu rồi. Nhưng cậu ta cứ khăng khăng chạy theo tôi. Ngẫm lại thì có lẽ vì tôi còn nói năng quá nhẹ nhàng với cậu ấy, chắc vì thế mà ôm mộng tưởng.
Còn có lần gọi tôi ra ngoài lúc nửa đêm nửa hôm, với cái cớ hỏi về công việc, dự án này nọ, xong lại kêu muốn đi hóng mát, gạ gẫm đưa tôi lên tháp Eiffel nằm ngang của Việt Nam. Ừ thì nghe cũng hấp dẫn đấy, đó chẳng phải là nơi tôi với anh hay đi hóng gió đêm hay sao. Nói mới nhớ, đó là nơi lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh khóc vì một người con gái khác. Ấn tượng quá đấy chứ! Đó cũng là nơi tôi nhận ra tình yêu của mình, trước khi anh đi công tác còn lên đó rồi hôn điệu eskimo ngồ ngộ
Haizz, cậu ấy mà cứ cưa cẩm kiểu này thì chẳng những máy bay như tôi không bị bắn hạ cánh mà đến mấy cành cỏ non xanh mởn cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới cậu ấy đâu. Làm gì không làm toàn đi vào vùng thương nhớ của người khác, vô hình chung lại khiến người đối diện nhớ tới người yêu.
TÔI BỊ NHỚ ANH QUÁ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
CHỪNG NÀO THÌ ANH CỦA TÔI MỚI VỀ VỚI TÔI ĐÂY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Chị Du, hay chiều nay đi xem phim nhé!
- Chiều nay chị bận rồi!
- Đi cùng với các chị phòng mình chứ có phải đi với một mình em đâu mà chị ngại.
Tôi đang lưỡng lự, nửa muốn về nhà dọn dẹp xong sau đó qua bên nhà anh thăm Nội và bác gái. Nhưng có vẻ như cái nửa còn lại của cô nàng công sở cũng muốn được nghỉ ngơi giải khuây và tự thưởng cho mình buổi chiều thư giãn bên bè bạn sau khi hoàn thành công việc. Ngẫm lại thì cũng lâu lâu rồi chưa đi xem tập thể, đông đông lại vui vui. Mà biết đâu khi sang nhà anh, nhìn vào cảnh quen thuộc, nói chuyện với bà và mẹ thì lại nhớ anh hơn. Nhớ nhiều quá chịu sao đành hả trời @,@
Vừa lúc đó thì Khanh đi tới, nhịp tay vào tay tôi, nháy mắt.
- Đi cùng đi cho vui, chủ nhân dự án mà lẩn mất thì ai khao cả phòng đây?
Lúc đó nghe thấy từ “khao” sao phòng tôi tự nhiên rồ lên, tự nhiên không khí vui lạ. Tôi cũng không tiện từ chối, vì mọi người đều khá sốt sắng.
Chap 69:
Chúng tôi đi tầm chiều, mua vé, mua bỏng ngô với nước uống. Tôi với Khanh với Nam làm một tốp đi trước vì còn công tác chuẩn bị mua vé xí chỗ cho mọi người, lúc tan tầm thì mọi người sẽ cùng nhau đến sau.
Lúc mua vé xong xuôi, tôi và Nam ra chỗ một băng ghế đỏ gần chỗ bán bỏng ngô để ngồi, Khanh đi toilet một lát.
- Chị Du yên tâm chưa?
- Gì cơ?
- Chị Khanh đã bình thường quan hệ với chị em mình rồi.
- Ừ.
Tôi cười. Đúng là so với việc bị Khanh ghét và được Khanh quý thì tôi muốn chọn được quý hơn chứ. Chỉ có điều cứ thế này tôi cũng vẫn thấy ngại. Rõ ràng mình chẳng có ý gì với anh chàng kia mà cậu ấy cứ bám theo mình, trong khi cô bạn của mình thì bên ngoài vẫn phải cười nói nhưng bên trong chắc cũng không thấy dễ chịu gì cả. Con gái mà, mấy ai có thể chấp nhận được. Với riêng Khanh, tôi chắc chắn là sẽ không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.
- Chị Du nhìn vào đây đi!
Nam chạy qua chỗ tôi ngồi thay vì ngồi đối diện với tôi như trước, tôi hơi bất ngờ vì hành động của cậu ấy. Vừa lúc ngẩng mặt lên thì tôi thấy cậu ấy đã chộp được một bức ảnh. Nhìn tôi khá là ngớ ngẩn, mặt đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ và cậu ta lại gần thơm nhẹ vào bên má trái. Tôi giật mình, sao cái khoảnh khắc ấy lại lọt vào ảnh được nhỉ? Chỉ là vô tình thôi mà, tôi cũng đâu có biết. Phải thủ tiêu ngay ảnh mới được. Tôi oánh cho Nam một trận, cậu ấy nhăn nhở nhe răng ra cười. Nhìn cái mặt ấy mà tức muốn đấm vào giữa mặt một quả “BINHHHHH”
- Ề, lần đầu tiên em được hôn con gái đấy! Má chị Du mềm mềm, mịn mịn…
- …
- Mình ngồi đây được không?
Vừa lúc tôi đang loay hoay lo lắng với tấm ảnh thì Khanh tới. Tôi không dám chắc là Khanh có nhìn thấy lúc Nam chụp ảnh với tôi không nhưng nét mặt và cách nói thì có vẻ như cô ấy đã nhìn thấy. À, cả những gì đang diễn ra giữa tôi và Nam nữa. Cái tình huống này muốn lý giải cũng không phải là dễ.
Ôi thôi, tôi chỉ muốn có phép độn thổ để biến mất khỏi đây ngay lập tức. Sao tôi lại bị trai trẻ hôn trộm một cách công khai như thế? Sao tôi lại đối diện với cảnh này cơ chứ?
Tôi giả lảng, nhìn vào đồng hồ rồi xì xầm với Khanh.
- Hey, Du với Khanh đi ra mua bỏng ngô đi, mọi người chắc sắp đến rồi, cũng gần giờ chiếu rồi mà!
Khanh nhoẻn cười mà tôi nghe người mình lạnh buốt. Chẳng thà cô nàng cứ lừ tôi một cái để tôi giật mình cũng được. Còn cái cậu Nam kia vẫn ngồi đó nhe nhởn, lấy điện thoại ra xem lại cái ảnh. À mà đấy, tôi còn quên để điện thoại ở bàn nữa. Đúng là không cái dại nào giống với cái dại nào cả @.@
Ngày… tháng… năm…
Tối đó tôi về thì có tranh thủ gọi cho anh, anh kêu ong ong đau đầu vì mọi chuyện ở chỗ làm có vẻ khá phức tạp. Haizz, tôi lại thấy mình bất lực khi chẳng giúp gì được cho anh. Chắc anh đang mệt mỏi lắm rồi mới kêu với tôi như thế, chứ bình thường thì có mệt đến đâu anh cũng sẽ không nói chuyện công việc với tôi. Anh còn quên cả hỏi thăm Nội và bác gái ở nhà. Tôi có nhắc anh mới nhớ rồi vội vàng gác máy để gọi về cho mẹ.
Tôi chột dạ, tự nhiên lòng nóng như lửa đốt. Ngay bây giờ chỉ mong muốn được gặp anh. Xa nhau lâu như thế, nhớ anh nhiều như thế nhưng những lúc thế này vẫn chẳng biết phải làm sao. Tự nhiên đêm hôm giở quẻ, vừa nhớ lại vừa thương anh kinh khủng. Tôi đã định gọi lại cho anh để nói với anh vài lời nhưng nghĩ lại thì đêm đã khuya nên để anh nghỉ ngơi thì hơn. Rốt cuộc tôi lại khóa cửa nhà và phóng xe qua bên nhà anh. Lúc tới nơi bác gái mới nhìn tôi hoảng hốt.
- Du à con, sao sang muộn thế này?
Tôi chào bác gái rồi đi vào nhà, tự nhiên muốn sang ngủ cùng bác gái, tự nhiên muốn lấy cớ để sang nhà anh. Cứ nhìn đến từng góc trong căn nhà này đều thấy hình bóng của anh cả. Nơi tủ áo có lần tôi sang là áo cho anh, mải mê theo đuôi anh để nhõng nhẽo mè nheo gạ anh đi xem phòng tôi diễn văn nghệ mà suýt nữa cháy cái áo anh thích nhất. Lần đó anh không vừa, mặt hờn xong cứ lẳng lặng đi xuống giường ngồi phịch xuống. Báo hại tôi phải cuộn tròn vào lòng làm mặt ngố để anh hết giận.
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Rồi cả bàn làm việc, lúc nào đêm hôm cũng thấy chong đèn lên ngồi thiết kế tour. Có hôm tôi ở lại nhà anh, cũng len lén ra xem thử. Thấy hình như còn có một quyển riêng thiết kế tour cho tôi và anh. Nói thật, không đùa và cũng không mộng tưởng tí tẹo nào đâu. Anh lên kế hoạch cả việc chúng tôi sẽ đi những đâu để hưởng tuần trăng mật, rồi mỗi năm đi nghỉ thì nên đi đâu,… Đúng là con người của công việc và tình yêu, anh biết cách khéo léo kết hợp đến thế là cùng. Mà thú thật, con người ta ai chẳng muốn được đi đâu đi đó.
Tự nhiên tôi ngồi ở sofa mà nhớ anh tới khóc. Bác gái đã vào phòng ngủ cùng Nội xong lại bật đèn trở ra.
- Chưa ngủ hả con? Mai còn đi làm sớm nữa!
Tôi vội lau nước mắt. Chẳng lẽ lại thú thật rằng sao bác gái lại khéo sinh ra anh để dành cho tôi như thế. Cứ càng nhớ lại càng thấy yêu hơn, mà càng yêu thì càng muốn mình trở thành vợ của anh, con dâu của bác.
Bác lại gần xoa đầu tôi, đến cái cử chỉ quen thuộc này cả bác gái và anh đều giống nhau, làm tôi có cảm giác như mình là một đứa nhỏ khờ dại lắm.
- Thằng Phong nó phải đi công việc tới lui, con chấp nhận yêu nó thì cũng chấp nhận sẽ phải xa nó nhiều.
Tôi nhận thức rõ điều đó chứ. Chỉ có điều vẫn có những lúc vì nhớ và thương anh đến không chịu nổi. Chẳng biết anh gầy béo ra sao, thời tiết có hợp không, cơm ăn có hợp khẩu vị không. Chỉ sợ nếu có khi nào đó anh bị chông chênh, lại xa nhà, xa người thân, không thể hòa nhập được với mọi người thì anh cũng sẽ thiệt.
- Mà chưa có lần nào bác có dịp gặp mặt mẹ con nhỉ? Nếu hai đứa xác định với nhau rồi thì cũng nên cho người lớn gặp mặt, nói chuyện con nhé!
Bác gái nói khéo. Tôi thì cõi lòng đang tan tác vì không biết làm cách nào để được gặp mặt anh người yêu. Tự nhiên còn chuyện này nữa. Mà đúng là tôi mãi chưa chịu đề cập chuyện này với mẹ. Không hiểu sao tôi cứ hay nấn ná. Có phải con gái đến tuổi lấy chồng đều thế không? Rõ ràng mẹ lo lắng cho, mẹ giục lên giục xuống, cũng mười mươi là đã có người yêu và được gia đình người yêu quý như con trong nhà, rốt cuộc là tại sao? Hay tôi vẫn chưa đủ vững tâm để nghĩ tới chuyện kết hôn?
Chap 70:
Sáng nay vừa ngủ dậy tôi đã nghe tiếng Nội văng vẳng.
- Đêm qua con Du nó sang đấy phỏng? Thế sao không bảo nó giục cu Phong về đi! Cưới vợ thì cưới liền tay chứ lị, ai lại bỏ bẵng con gái nhà người ta ba tháng rồi mới quay về thì còn đấy cho mà cưới à?
- Thì cũng từ từ cháu nó mới thu xếp về được mẹ ạ. Hôm qua nói chuyện với con bảo chuyện công ty rối rắm lắm! Mà Du cũng đã giới thiệu cho người lớn gặp mặt đâu ạ, chắc con bé nó cũng muốn từ từ…
- Từ từ nhưng mà bà già không từ từ được. Đến bao giờ mới được bế chắt gọi bằng cụ nội đây.
Tôi thấy việc áp lực làm vợ làm mẹ có vẻ hơi… lớn lớn… Thú thật là đang ở độc thân, có người yêu trở thành HAI MÌNH đã là một biến chuyển lớn nhất với tôi rồi, sau này, thành cuộc sống BA MÌNH rồi BỐN NĂM MÌNH thì không biết tôi có thích ứng nổi không?
Hơn nữa, giá như cái việc có con có cháu đừng bị giục mãi thế @.@
Tôi đang cuộn tròn trong chăn, nghĩ tới cảnh ngày cuối tuần mà được ngủ nướng thì mê ly nhất trần đời. Nhưng chỉ mới vừa nghĩ tới đó thôi là tôi đã phải giật mình thon thót.
- Du ơi, có ai tìm con này!
Ai tìm tôi vào lúc này? Ngày nghỉ của tôi mà? Còn chưa kể, tôi đang ở nhà anh cơ mà, có phải nhà tôi đâu mà biết tôi ở đây để tìm?
Bà Nội đi vào phòng, mặt nghiêm nghị.
- Con gái con lứa, sáng bảnh mắt ra rồi mà còn ngủ thì ra thể thống gì nữa. Mà xem này, có cả giai nó sang tận đây tặng hoa cơ đấy!
Tôi tròn mắt. Cứ thế chạy ra ngoài quên rằng mình đang tóc rối, quần áo ngủ xộc xệch. Nội được thể lừ tôi một cái.
- Đấy đấy, hai mươi tư cái tuổi đầu rồi mà cứ như con nít. Thế này thì sao mà làm mẹ trẻ con được.
Tôi tức tốc tút lại mái tóc rối của mình với mấy cái vuốt tóc qua loa, soi vào gương chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn rồi mở cửa.
Là Nam.
Cậu ấy hết trò rồi!!!
Cậu ấy làm cái quái gì ở đây?
Này, ở đây có bà Nội chồng-tương-lai của tôi, có mẹ chồng tương lai của tôi. Và đây cũng là nhà đức lang quân tương lai của tôi. Rõ ràng đây KHÔNG PHẢI LÀ NHÀ TÔI!!!
- Chị Du, chúc mừng sinh nhật chị!
Tôi ớ người, miệng chữ A mắt chữ O. Bác gái có vẻ cũng tò mò nên đi ra cạnh tôi hỏi nhỏ.
- Ai thế con?
- À, dạ đây là cậu Nam, làm cùng công ty với con ạ.
- Cháu chào bác, cháu sang đón chị Du đi làm, sẵn tiện chúc mừng sinh nhật chị Du luôn ạ!
- Hôm nay sinh nhật con hả Du?
Bác gái tròn mắt hỏi tôi, Nội ở phía bên trong nhà cũng nói vọng ra.
- Ấy thế thì ở nhà đi chợ với bà, bà nấu cho món nào ngon ngon! Cái cậu em kia có vào nhà thì vào đi, lấp ló ở ngoài mà làm gì?
Nam ngắn tũn mặt, bác gái nhìn tôi suýt thì phì cười. Tôi cũng hơi lúng túng như gà mắc thóc.
Quả thật thì hôm nay không phải là sinh nhật tôi. Tôi sinh vào một ngày tháng năm, bây giờ đang là những ngày mười rồi. Chắc chắc cái cậu chàng ngớ ngẩn kia nghĩ ra cớ để lôi tôi ra khỏi nhà cho bằng được. Nhưng may nhé, bà Nội còn cao tay ấn hơn nhiều lần. Tôi nháy mắt ra hiệu cho Nam lùi bước, tốt nhất là cậu ấy nên ra về, nếu để Nội tôi xét nét thì tôi mất điểm lắm, lại bị mang tiếng lẳng lơ dụ dỗ trai nhà lành thì …
- Bà ơi, cháu mượn chị Du sáng nay thôi, đằng nào chị ấy cũng phải ra công ty để làm ạ. Bà yên tâm, cháu sẽ đưa chị Du đi đến nơi về đến chốn.
- Hôm nay chủ nhật mà cũng đi làm hử Du?
Nội vẫn ngồi bên trong nói vọng ra, mồm còn tóp tép nhai trầu, dáng điệu khoan thai cực kỳ. Ấy thế mà nhoáy một phát, tôi thấy bà cầm điện thoại để gọi cho anh. Quả này thì tôi chết chắc rồi. Tôi đâu có biết Nội của anh lại xì tin xì khói đến thế (_ _!) Tôi nhanh chóng ủn Nam đi khỏi và véo cho cậu ấy mấy cái về tội dám ăn vạ trước cửa nhà bạn trai tôi. Đã thế lại còn trước mặt bà Nội và mẹ của anh nữa, thế còn ra thể thống gì cơ chứ! Nhất định tôi sẽ phải cắt đứt xoẹt cái đuôi này thôi, không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu ấy trẻ con đến… phát rồ người lên rồi. Tôi là gái hai tư sắp có chồng chứ có phải gái mười bốn đang tuổi dậy thì nữa đâu >”<
Ngày… tháng… năm…
Tôi vẫn đang thực hiện chiến dịch ăn bánh mì bơ và đội mũ phớt với cậu Nam ở cơ quan, trong khi đó thì bắt đầu dần dà xúc tiến vụ giới thiệu bạn trai với mẹ.
Mẹ tôi có phản ứng hơi bị ngược. Tức là bình thường vẫn thúc giục con gái giới thiệu bạn trai để chắc chắn rằng con gái mẹ không bị “ế”, cơ mà lúc mon men kể cho mẹ nghe thì mẹ tròn mắt ngạc nhiên. Cuối cùng chốt hạ một câu.
“Ái chà, cũng đã có bạn trai rồi cơ đấy!”
Sau đó thì một lô một lốc các câu hỏi về gia đình, bố mẹ của anh làm gì, quê quán ở đâu, sau khi hỏi về gia cảnh thì chuyển sang bản thân khổ chủ. Tôi ngồi trả lời mẹ như cái máy. Lúc tôi hơi chau mày lại cằn nhằn thì mẹ lại cười.
“Đểnh đoảng thế mà cũng có thằng nó yêu, yêu được rồi thì cố mà giữ con ạ!”
Tôi đến chịu với mẹ thôi. Ai đời lại hạ thấp con gái mình để nâng tầm cao của con rể tương lai không nhỉ? Nhưng mà dù sao cũng xong cái khoản đánh tiếng với mẹ, bây giờ chỉ còn chờ anh về rồi dắt ra mắt nữa thôi.
Ngày hôm nay tôi tự thưởng cho mình một buổi café bệt, ngồi café buổi tan tầm, nhâm nhi cốc nâu đá và đọc quyển sách mình yêu thích. Nhắc mới nhớ, anh kêu dạo này bị đau đầu, công việc cứ cuồng quay lên, tối qua có nói chuyện với anh và cũng gợi ý về chuyện mua một quyển sách gửi tặng cho anh ở trong đó. Bây giờ mỗi ngày bao nhiêu đầu sách mới, biết chọn quyển nào cho phù hợp với anh nhỉ? Tôi ngâm nga một lúc cho vừa hết cốc nâu đá và sách đã đọc được nửa quyển thì lấy máy định nhắn tin cho Linh, hay là rủ Linh đi nhà sách chọn sách cho anh nhỉ? Cũng có thể con bé lại gợi ý cho một vài tên sách hay. Tôi gọi ngay cho Linh, giọng con bé bên đầu kia có vẻ không ổn cho lắm.
- Linh, mày sao thế?
- Tao… tao phải buông thôi mày ơi…
- Buông cái gì? Mày phải buông cái gì? Nói rõ tao nghe xem nào!
- Anh Thanh… anh Thanh chẳng bao giờ là của tao cả. Lúc nào anh ấy cũng nghĩ tới mày thôi, tao biết làm sao đây!
Tôi bần thần. Chuyện tưởng cũ mà chưa bao giờ là cũ. Chuyện tưởng đã qua mà mãi vẫn không thể coi như là đã qua. Tôi với Thanh rốt cuộc có mối ràng buộc gì mà mãi không thể dứt thế này? Nói thật, bây giờ nghe bạn vừa khóc vừa nói về người đàn ông mà nó yêu đã thấy xót xa một phần thì cái cảm giác người đàn ông nó nhắc đến ấy lại luôn nhớ đến mình, luôn nghĩ về mình còn xót xa gấp nhiều lần. Tình cảm vốn không phải là thứ có thể cố chấp là được và cũng không phải là thứ nói từ bỏ sẽ từ bỏ được ngay. Tôi chỉ biết tôi cần đi gặp Linh, cần an ủi nó. Tôi thương Linh lắm, tôi không muốn tình đầu của nó cứ phải day dứt mãi về một người vốn không thuộc về nó. Đôi khi con người ta cần biết buông đúng lúc. Nếu đã có thể quyết định buông thì cuối cùng cũng chỉ cần đủ can đảm để buông mà thôi. Chỉ sợ rằng trái tim con gái vốn yếu mềm, lại vì là người đầu tiên rung động nên cố chấp với lấy yêu thương…
“Du, ở nhà có chuyện gì thế?”
“Dạ?”
“Anh thấy Linh đòi đi du học, nó nói sẽ xin phép gia đình qua bên Sing để học về quản trị khách sạn. Tự nhiên đùng một cái con bé đòi đi…”
“Linh nói với anh từ bao giờ thế?”
“Tối qua. À không, chính xác là đêm qua. Sau khi anh nói chuyện với em, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của nó. Con bé có vẻ dứt khoát lắm!”
Giọng anh buồn buồn. Đúng là chẳng ai biết trước được ngày mai sẽ ra sao. Mới hôm nào Linh còn gạ gẫm tôi và anh làm đám cưới sớm để nó được làm phù dâu, lúc ấy tôi còn thấy má nó ửng hồng, nhắc về Thanh nó cũng có vẻ tự tin là đã nắm giữ được trái tim của người đàn ông đó. Sao mọi chuyện trở nên rắc rối thế này nhỉ? Tôi cứ quay mòng mòng với những mối quan hệ, những ràng buộc, những toan tính về được mất. Tôi đang tự thắc mắc, không biết có phải con người ta trưởng thành và trở nên già cỗi qua những mối quan hệ hay không?
******
Tôi phóng nhanh sang nhà Linh, thấy cửa mở, tôi đoán chắc là nó đang nằm vật ra đó. Lần này đúng là to chuyện, bởi cả Nội và bác gái đều bên nhà Linh, lúc tôi sang còn nghe tiếng Nội quát sang sảng phía nhà trong.
- Hai mươi tư cái tuổi đầu, ở nhà mà lo chồng lo con, ở đó mà đòi bay nhảy nước ngoài nước trong cái gì nữa? Có ai cần cô phải làm giàu đâu cơ chứ, có ai cần cô phải mở mang đầu óc gì đâu. Có thế nào thì người ta cũng chỉ cần có một người vợ biết ở nhà chăm chồng dạy con thôi, cái đứa cháu ngốc này!
Tôi đứng chôn chân phía bên ngoài. Nội nói có hơi gay gắt nhưng chẳng lời nào là sai cả. Huống hồ bây giờ cái tình huống của Linh cũng không dễ dàng gì nhận được sự cho phép của gia đình. Tự nhiên nói đi là đi ngay, ai có thể chấp nhận được đây. Nếu mà biết được nguyên nhân sâu xa chắc còn nổi trận lôi đình lên ấy chứ! Ơ nhưng nguyên nhân sâu xa là gì? Vì Thanh và tình cảm đầu tiên bị chối bỏ? Hay còn vì một lý do nào khác? Rốt cuộc tôi tự xưng là bạn thân nhưng cũng có hiểu được nó đâu cơ chứ.
- Du sang hả con? Con khuyên cái Linh giúp bác xem nào, con với nó là bạn nên cũng dễ nói chuyện hơn.
Bác gái nắm lấy tay tôi kéo nhẹ vào trong, vào bên trong nhà rồi tôi mới thấy Linh nằm trên giường, quay mặt về phía tường và mái tóc dài ngang vai bị rũ tung. Tôi biết lúc này tôi cần an ủi Linh, hoặc khuyên nhủ hay làm cái gì đó đại loại thế chứ không phải thần cái mặt ngốc nghếch ra để nhìn. Nhưng tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu cả, vì đôi khi chạy trốn cũng là một cách để giải thoát, nhất là khi con người ta đang thấy quá bế tắc để có thể vượt qua. Nhớ tôi của những ngày xưa cũ đã từng thế, thậm chí cái ý nghĩ chạy trốn còn thường trực trong đầu. Bây giờ bắt Linh mạnh mẽ đối diện với một người không bao giờ yêu mình, không bao giờ chịu nhìn về phía mình mà cứ mãi đi ra xa, thì liệu con bé có chịu nổi không?
Tôi ngồi xuống bên cạnh giường, vén mái tóc dài của nó để vuốt vuốt. Nếu một mai nó quyết tâm đi thật thì tôi sẽ buồn lắm đây. Ai thì còn nghi ngờ về khả năng đó chứ Linh thì tuyệt nhiên không. Nó dư sức lo cho cuộc sống của mình, mà một khi nó đã ngồi được trên máy bay để xuất ngoại rồi thì kiểu gì bố mẹ nó từ không bằng lòng cũng sẽ nguôi ngoai dần và lo lắng cho cô con gái út ít trong nhà được tươm tất.
Tôi thở dài. Tại sao con gái chúng tôi lại ngốc nghếch đến thế nhỉ? Khi yêu cứ cố chấp để yêu một người, đôi khi vì họ tốt với chúng tôi thật lòng, đôi khi vì họ chẳng có điểm gì tốt đẹp nhưng vì yêu thương được cho đi đã trở thành thói quen của các cô gái. Tôi xoa xoa vai của Linh, con bé nhổm dậy, hất ngược tóc mái, nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt. Hình như nó vừa khóc.
- Nội với bác về nhà đi ạ, cháu không sao đâu! Du nó ở đây với cháu là được rồi.
- Không sao là không sao thế nào? Mày dại lắm con ạ, bà có lo cho mày thì bà mới mắng mỏ mày, mới không cho mày đi chứ, con với cháu, nói chả nghe.
Nói rồi Nội và bác gái cũng ra về, nhường Linh lại cho tôi an ủi. Tôi ngồi im lặng thi gan với nó một lúc, tự nhiên thấy nước mắt của mình cứ ứa ra. Nó ngồi chồm dậy, tát nhẹ vào mặt tôi mấy cái.
- Ê, đang tự vấn lương tâm à? Yên tâm đi, tao đi không phải vì mày hay vì anh Thanh đâu. Tao đi là vì tao mà!
- …
- Thật ra tao tốt nghiệp quản trị khách sạn, nhưng đi làm mấy năm rồi vẫn mãi chỉ là nhân viên quèn, tao chẳng chấp nhận được cái việc ấy, nên tao đi, đi để lấy kinh nghiệm về làm sếp chỉ tay năm ngón, mày không thấy là tao đang rất “tỉnh” và rất “khôn” à?
Linh nói trơn tru, nhưng tôi cũng có phải là con ngốc đâu mà không nhận ra điều đó. Làm ở các doanh nghiệp bây giờ có năng lực sẽ được cất nhắc. Nếu Linh vẫn chưa phấn đấu được cái đích mà nó muốn thì có thể do nó chưa đến thời. Còn chuyện đi du học, nếu muốn thì nó đã có thể đi ngay sau khi có bằng đại học, lúc ấy thời điểm tuyệt vời hơn bây giờ rất nhiều. Nó chỉ đang dỗ dành tôi thôi. Tôi lại vô dụng để mình trở thành kẻ đáng thương đang được dỗ dành trong khi người đó lúc này phải là Linh mới đúng.
Chúng tôi khép cửa nhà, đi một vòng bờ hồ dạo mát, rồi trà chanh, rồi ngồi tỉ tê trên trời dưới đất. Đủ thứ chuyện được lôi ra, từ chuyện tôi bị tăng cân mặc quần jean lên size 28 trong khi bình thường chỉ là size 27, từ chuyện tôi mua tặng sách cho anh về thể loại người đàn ông của gia đình, rồi đến chuyện Nội mở lòng với tôi ra làm sao, kể với Linh về tôi như thế nào,… cả chuyện Linh hay cãi nhau với bà quản lý chỗ nó làm,… Thêm một lúc nữa là thông tin về vàng, đô la, thậm chí là bóng đá.
- Ngày xưa tao từng nghĩ tao không thể yêu nổi một ai nếu người đó không có máu xem bóng đá mày ạ!
Linh tủm tỉm cười, cầm cốc trà chanh vơi nửa lấm chấm mồ hôi nước trên thân cốc áp nhẹ vào má.
- Ừ. Tao cũng từng thế. Tao thích thức đêm xem bóng với người yêu, rồi hò hét đủ kiểu, xong mỗi đứa bắt một đội, nếu thắng sẽ thưởng còn thua sẽ phạt. Ngộ phết!
Tôi hưởng ứng bằng cách lặp lại động tác y hệt Linh. Thật ra nếu để ý thì sẽ dễ thấy tôi và Linh nhiều khi có những động tác giống nhau y hệt. Từ cách nói đến cách làm, như thể hai chị em sinh đôi vậy. Tính cách thì có khác nhau, song nhận thức và hành động nhiều khi vô thức giống nhau. Có lẽ vì quá thân nên mới thế. Cứ nghĩ tới việc một ngày nào đó mở mắt ra không thể ới nó qua nhà sau năm phút để đi linh tinh lang tang thì tôi đủ buồn lắm rồi. Con bạn tôi sao tự nhiên lại quyết tâm đi như thế chứ @.@
- Hôm đấy anh Thanh say, tao chở anh ấy về nhà tao mày ạ. Tao cũng không hiểu nổi mình nghĩ gì mà tự nhiên lại thế. Rồi chuyện gì đến cũng đến thôi. Tao chấp nhận hết. Thậm chí tao còn nghĩ mình hạnh phúc vì cuối cùng đã có được anh ấy. Nhưng mà…
Linh cười chua chát. Tôi không cần nghe mấy từ cuối cùng đã đủ thấy chua chát lắm rồi.
- Nhưng mà anh ấy cứ gọi tên mày khi đang nằm với tao, mày ạ!
- …
- Tao giận mày lắm! Tao không biết tao kém mày chỗ nào mà không làm anh ấy yêu tao được. Xong tao lại giận anh ấy, vì đã nói lời yêu tao mà còn dám nghĩ tới mày. Cuối cùng tao lại quay sang giận tao. Chỉ tại tao ngốc nghếch mới thế thôi, chỉ tại tao…
Tôi ngăn không cho Linh nói thêm nữa. Nước mắt nước mũi của nó lem nhem trên mặt. Tôi ôm Linh vào lòng, rồi vỗ nhẹ vào lưng nó an ủi. Nó không sai. Yêu một người chẳng bao giờ là sai cả. Nó cũng không có gì đáng trách khi yêu người cũ của bạn thân. Nó đã hy sinh đủ nhiều rồi, chấp nhận đủ nhiều rồi. Bây giờ là lúc nó cần bình yên và được giải thoát khỏi cái tình yêu mù quáng đó.
Chúng tôi về nhà Linh và tôi ngủ ở lại đó. Cả đêm tôi nằm nghe Linh hát. Nó hát và kể lại cái ngày nó gặp Thanh trong quán café của anh ấy.
Mộc nằm yên một góc phố, hai hàng cây thoảng mùi hoa sữa lúc đêm về, sương giăng nhẹ và Linh táp vào vỉa hè để dừng lại trước tiếng guitar trầm.
“Ngày hôm qua không như là ngày thơ bé vốn đùa chơi
Đồi non cao mắt nâu đen ngủ vùi
Ngày tuổi yêu gió hương đồng
Tuổi mây trắng như cỏ xanh
Ngày tôi đã biết yêu một dòng sông…”
Linh đã vào quán gọi một nâu nóng và lên hát song ca cùng Thanh bài hát đấy. Sau ngày đó Linh trở thành khách quen của quán, để tâm tới anh chàng dáng vẻ nghệ sĩ biết đánh đàn, ngồi uống café cùng anh ta đôi ba lần và thầm yêu từ những ngày biết rằng nhớ ánh mắt anh ta thậm chí trong cả những giấc mơ.
“… Ngày hôm qua như áng mây
Bay hão huyền rất xưa kỉ niệm
Để giờ đây tôi vấn vương bao buồn phiền
Ngày hôm nay tan biến mau
Như khắc sâu mãi trong tâm hồn
Để lòng tôi thêm trót yêu như ngày xưa…”
Tôi ngồi hát cùng Linh, hai đứa ngân nga ngân nga mãi trong đêm, chúng tôi vừa hát vừa bay lơ lửng với những cung bậc cảm xúc riêng, những luồng suy nghĩ riêng.
“Ngày hôm nay tôi yêu thầm
Người con gái mái tóc mộng mơ
Đầy hồn nhiên trắng trong đến bất ngờ
Chuyện tình tôi giống như bao người
Nhiều mơ ước cho riêng mình thôi
Buồn man mác tiếng mưa rơi lòng tôi…”
Sau một hồi ca cẩm thì Linh ngủ thiếp đi, con bé tựa đầu trên vai tôi, tóc dài xõa tung, rối mà suôn mềm. Tôi đặt bạn nằm ngay ngắn trên sofa, đắp chăn lên ngang người và ngồi ra riêng một góc gần cửa sổ gọi cho anh. Thú thật là bài hát cũng làm tôi cay cay mắt, làm tôi thấy nhớ điên cuồng người đàn ông của tôi. Nhớ lắm, không kìm được nên phải gọi cho anh ngay khi Linh ngủ thiếp đi.