Chap 71:
Ngày đầu tiên ở chỗ mới tôi bị lạ chỗ, nằm trằn trọc mãi mà không tài nào chợp mắt được. Tôi được công ty thu xếp một căn hộ thuộc khu chung cư gần công ty con. Tôi nhớ như in cái ngày Sếp gọi tôi vào phòng và ra quyết định cử tôi làm Giám đốc công ty con trong này.
“Đây là cơ hội mà không phải ai cũng có được. Tôi tin là cậu sẽ làm tốt hơn tôi mong đợi!”
Thật ra, chuyện này không đơn thuần chỉ là ba tháng như tôi nói với Du, mà nếu tôi làm tốt, có thể còn nhiều hơn thế, và thời gian là không giới hạn. Làm gì có chuyện đơn giản cử tôi vào chỉ ba tháng để ổn định rồi lại cử một người khác vào thay thế vị trí của tôi? Nhưng khi đối mặt với Du thì tôi chỉ còn biết nói dối qua loa như thế. Tôi không định hình trước được phản ứng của em. Biết em sẽ buồn, sẽ lo lắng, nhưng nếu tôi đưa ra một cái hạn dài đằng đẵng hoặc huỵch toẹt ra là chẳng có giới hạn nào cho chuyến đi công tác lần này thì em sẽ như thế nào?
Nắm giữ trái tim một cô gái không hề dễ, nhất là khi khoảng cách và thời gian có sức mạnh vô hình để bóp chết mọi thứ tình yêu dù đẹp đẽ và huyền diệu nhất. Tôi lo sợ chứ. Rồi chuyện tình này sẽ đi đến đâu?
Haizz, tôi bắt đầu hút thuốc. Du ghét đàn ông hút thuốc. Nhưng khi mà tôi thấy căng thẳng vẫn thường mượn khói thuốc để làm mình minh mẫn. Tất nhiên không thường xuyên và chẳng bao giờ thực hiện trước mặt Du để khiến em lo lắng cả.
Vòng khói trắng cứ nhiều dần, gạt tàn đầy dần, còn tôi vẫn trầm ngâm im lặng. Hôm chia tay tôi Du đã khóc rất nhiều. Tôi bị ám ảnh bởi nỗi sợ mất em đến nỗi tôi còn không dám gọi cho em. À không, chắc có lẽ vì bây giờ cũng đã quá khuya để thực hiện một cuộc điện thoại. Ấy vậy mà…
“Anh đến nhận chức ở công ty con chưa?”
“Là cô à? Sao lại gọi cho tôi lúc này?”
“Đoán là anh nhớ người yêu chưa ngủ được nên tôi gọi để hỏi thăm thôi.”
Vẫn là cái giọng nửa quan tâm nửa lạnh nhạt ấy. Tôi đã quen với việc nhận ra cách nói chuyện và giọng nói đặc biệt của một-cô-gái-chẳng-hề-xa-lạ. Cô ta còn thản nhiên bông đùa.
“Trùng hợp thật đấy, tôi cũng có chuyến công tác vào trong này, nếu rảnh, gọi cho tôi nhé!”
Khi cô ta nói câu này thì tôi có thể mặc định cái từ “nếu rảnh” đồng nghĩa với việc cô ta khẳng định lại câu “tôi sẽ gọi cho anh bất cứ lúc nào tôi muốn!”
Nói rồi cô ta gác máy, đúng tính chất của một cô tiểu thư đỏng đảnh luôn bắt người khác phải chạy theo đuôi mình. Tôi dập đốm lửa đỏ của điếu thuốc dở kẹp trên tay, quay về phía giường và nằm vật ra đó, tôi có hì hụi viết một e-mail cho Du, nhưng ngay sau đó lại xóa đi. Vì tôi vẫn chưa đủ can đảm để thú nhận việc đi xa vô thời hạn này. Tôi cần thời gian. Có lẽ, Du cũng vậy.
*******
Công việc ở chỗ mới quả không dễ dàng. Vì mọi thứ mới tinh nên phải sắp xếp từ đầu. Du vẫn hay gọi cho tôi để kể chuyện về công việc của em, về những mối quan tâm của em hằng ngày. Em lo lắng cho tôi chuyện cơm nước, chuyện sức khỏe. Có thể em đã lo thừa, vì cái đứa hay phải đi như tôi thì chuyện vặt vãnh đó có gì khó khăn đâu. Nhưng cũng phải thú nhận là được nghe bạn gái mình quan tâm nhỏ nhẹ bên đầu ống nghe điện thoại thì cũng thấy ấm áp lắm, thấy an lòng và bình yên lắm. Giá như người yêu nhỏ bé cứ mãi nhỏ bé và thậm chí có thể cất vào túi áo để mang theo thì tôi cũng muốn thực hiện ý tưởng táo bạo đó một lần. Nhưng… Lại một chữ nhưng to đùng. Tôi kết thúc mớ suy nghĩ linh tinh và chào Du để tiếp tục công việc.
Nếu thú nhận với Du vào lúc này…
Hoặc là sẽ mất Du…
Hoặc là vẫn được yêu Du, nhưng tình yêu sẽ mong manh đến một mức độ nào đó khó có thể tưởng tượng được.
Hoặc là…
Tốt nhất là đừng nên thú nhận vội. Vì biết đâu trong tương lai sẽ có một vài thứ thay đổi, và mọi chuyện cũng sẽ thay đổi theo một hướng khác. Nếu tôi nói tôi không hài lòng về quyết định này của Sếp thì cũng là đang tự dối lòng mình. Vì tôi đã khao khát một sự nghiệp bền vững nhất có thể trước khi kết hôn, cái ghế Giám Đốc công ty con trong này thừa sức hấp dẫn và đủ ma lực để làm mê muội đầu óc của bất cứ ai đang trong vị trí của tôi. Một phần cũng vì yên tâm về Du, yên tâm về gia đình. Có thể tôi đang chủ quan, có thể tôi đang đi quá đà về một việc gì đó mà tôi hiện chưa nhìn ra được.
…
Khá mệt mỏi khi phải thừa nhận những tham vọng rất thường đang định vị trong đầu. Mọi thứ như được lập trình sẵn. Chỉ cần có cơ hội là sẽ thực hiện. Đôi khi thấy tình yêu của mình nó cũng bị khô khan. Có thể vì đã quá tuổi của cái tình yêu mơ mộng thời áo trắng, thay vào đó nhìn tình yêu không còn lãng mạn màu hồng nữa mà là một sự tinh toán đến từng chi tiết và phủ gam màu nhờ nhờ xám. Bởi tương lai là một điều khó có thể định hình trước được.
“Tạch…”
Cô thư kí mở cửa phòng sau khi tôi cho phép được vào, trên tay là một vài tập hồ sơ. Tôi đã lại thấy đau đầu, day day trán và ra hiệu đặt xuống bàn để tôi xem xét.
Một hai trang đầu là một đống loằng ngoằng những con số. Việc tìm kiếm hợp đồng liên kết với các khách sạn lớn nhỏ hầu như đều bị trục trặc. Bây giờ đang là low season nên việc tìm kiếm hợp đồng để liên kết với các khách sạn có thể chưa thực sự quan trọng và đem lại lợi nhuận cho công ty, song chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi, đến mùa high season thì chắc chắn công ty sẽ gặp một tấn rắc rối. Những công việc này thuộc về trách nhiệm của quản lý, ấy vậy mà tôi lại phải trực tiếp xem xét và chỉ ra lỗi sai của họ. Thế mới nói trong một quy trình chỉ cần sai ở một mắt xích thì nhất định sẽ đi tong tất cả.
“Vạn sự khởi đầu nan.” Chưa từng thấy một việc nào diễn ra suôn sẻ kể từ khi đến đây, trừ một việc.
“Anh yêu, làm việc tốt nhé! Chờ anh về ”
Một gói quà được chuyển phát nhanh. Tất nhiên là từ Du. Em còn biết làm cả chuyện này để gây bất ngờ cho tôi? Trong hộp vuông là một caravat và một tờ giấy ghi note nho nhỏ với dòng chữ của em trên đó. Đọc xong là tự nhiên quên hết mệt mỏi. Chưa biết chừng nhìn cái đống giấy tờ kia còn cảm thấy chúng nó đang cười cười ngớ ngẩn như mình. Vội nhắn cho Du một tin, để biết rằng em đã và đang làm rất tốt, vai trò của một cô bạn gái kiểu mẫu, một người vợ kiểu mẫu.
“Anh nhận được rồi nhé! Nhất định anh sẽ về sớm thôi!”
… Tình yêu khi không có điện thoại, khi không dùng internet, người ta sẽ gặp nhau khi thấy nhớ, sẽ ngồi cạnh nhau để nói nhiều về cuộc sống của nhau, sẽ giải quyết mọi yêu thương hờn giận qua cái nắm tay thật chặt, qua cái ôm từ phía sau, qua ánh mắt, qua nụ cười và giọt nước mắt... chứ không phải qua những icon vô cảm, những tin nhắn lúc nửa đêm hay một bức thư điện tử nhiều dấu chấm, phẩy…
Có lần trên trang fb cá nhân của Du, tôi nhìn thấy em viết mấy dòng này. Hẳn là em mong muốn một tình yêu trong chờ đợi, hy vọng và những quan tâm chân thành chứ không máy móc kiểu nhắn tin cố định với những câu hỏi và những câu trả lời cố định khiến cả hai đều thuộc như nằm lòng.
Nhưng mà…
Lại thêm một lần nói dối. Có vẻ càng nói ra thì càng bị lún sâu hơn. Chưa biết chừng tôi đang để Du nuôi hy vọng về một ngày nào đó gần thật gần được nhìn thấy tôi, rồi chúng tôi sẽ lại ở bên nhau như ngày xưa… Em có thể sẽ giận tôi một trận cho ra trò vì cái tội nói dối như thế này. Biết làm sao được, đôi khi mỗi người trong chúng ta vẫn phải chọn giữa sự nghiệp và gia đình mà. Du là tương lai gia đình nhỏ của tôi, bây giờ thì chưa nhưng sau này chắc chắn sẽ, thế nên tôi cũng cần một cái gì đó chắc chắn cho sự nghiệp của mình, hơn là làm trưởng phòng Sale và yên phận với cái ghế đó cho đến khi luống tuổi.
Chap 72:
Tôi không giữ được thói quen viết mỗi ngày, vì công việc quá sức bận rộn. Sáng bảnh mắt ra đã đến công ty, ngồi họp hành rồi làm liên kết hỗ trợ với các trưởng, phó phòng cho đến chiều tối. Thậm chí có hôm còn phải ngồi đến tối mịt. Công việc mà, nào có điểm dừng. Nhất là khi đó lại là công việc mới, mọi thứ đều mới, giống như một cỗ máy chưa được khởi động lần nào và bản thân nó cũng chưa thực sự sẵn sàng để khởi động.
Tôi vẫn hay mệt nhoài với công việc như vậy, lại thêm một vài lần phải đi tiếp đối tác mới. Cũng muốn khất lần lắm, “nhường” cho cấp dưới đi để tránh phải rượu bia và ì ạch vác xác đến những chốn không-dành-cho-riêng-mình. Nhưng không phải cái gì cũng có thể trốn tránh được, nhất là khi tôi đang phải đứng mũi chịu sào cho cái chi nhánh non nớt này.
Vì thế mà… gọi điện cho Du cũng ít hơn, cuộc sống của em cũng không còn đọng nhiều trong tâm trí của tôi nhiều. Một vài lần gọi về để hỏi han, một vài lần em chủ động liên lạc, nhưng những cuộc hội thoại đều ngắn ngủn và rơi vào cái thế khó xử: tôi ngủ, ngáy khò khò đều trong ống nghe, Du thở dài (tôi đoán vậy) và rồi lại kết thúc tất cả sau tiếng “tút… tút” gác máy khô khốc.
Có một lần thấy em khoe về việc bà Nội cùng mẹ sẽ lên Hà Nội, ở nhà tôi trong khoảng thời gian tôi đi vắng. Chuyện này không phải là tôi không biết, mà cũng có lần Nội ngỏ ý lên nhà tôi, căn bản là sẽ quan sát xem Du có đủ tố chất trở thành người mẹ hiền vợ đảm hay không. Nội tôi khó tính, mọi thứ đều xét nét khá kỹ, nhất là trong việc chọn con dâu, cháu dâu. Mẹ tôi ngày xưa cũng phải khó khăn lắm mới qua mắt được Nội mặc dù mẹ tôi cũng là người phụ nữ khá hoàn hảo rồi. Còn Du, tôi biết ngay rằng em sẽ sock. Nói cho cùng thì Du vẫn còn cái tính trẻ con bồng bột, ngay như bản thân em cũng chưa nghĩ tới chuyện làm vợ làm mẹ nhiều đâu, gần bên tôi vẫn giận hờn làm nũng đủ kiểu. Hơn nữa, em cũng thuộc dạng xì tin xì khói nên quan niệm về cuộc sống hôn nhân gia đình riêng sẽ là một quan niệm rất khác với Nội. Nhưng chuyện này tôi đã hứa là sẽ để Nội toàn quyền xem xét. Dù sao thì mẹ tôi cũng không phản đối, nếu trường hợp xấu nhất là Nội không vừa lòng về Du thì tôi cũng vẫn có thể đấu tranh để lấy em làm vợ. Ừ thì coi như nhân cơ hội này cho em bổ túc một lớp học nghiêm chỉnh nhất có thể để chuẩn bị tư thế về làm vợ-của-tôi
“Anh đang làm gì thế? Qua Mộc Quán đi!”
Cô ấy nhắn tin. Chẳng hiểu sao càng xa cách với Du, càng gần với công việc thì cũng càng gần với cô ấy. Tôi không lý giải nổi điều này. Có lẽ vì cô ta cũng làm cùng lĩnh vực, lại ở một khoảng cách gần tôi hơn Du, thậm chí có đôi lần đến căn hộ của tôi để nấu nướng các kiểu. À, đừng vội nghĩ cô ta đảm đang, là cô ta đến để học nấu ăn và bắt tôi làm thầy hướng dẫn. Khổ nỗi tôi cũng đâu có biết nấu nướng gì cho ra hồn. Nhớ có lần hai người hì hụi trong bếp một lúc thì cô ta hất trộm bột bánh lên mặt tôi. Tôi ho sù sụ, ôm mặt chạy ra phòng khách, cô ta tỏ ra ăn năn hối lối bằng cách chạy lại gần và lau giúp tôi đám bột mì trắng xóa trên mặt. Lúc ấy, tự nhiên lại chạm phải khuôn mặt xinh đẹp dưới mình mười lăm phân, đang nghiêng nghiêng, má phớt hồng và đôi môi bặm lại đỏ quyến rũ. Tôi thừa nhận tôi bị rung động. Cái rung động bản năng của thằng đàn ông và cũng là cái rung động với một người quen nhưng chưa bao giờ đến gần. Cái cảm giác khá đặc biệt, mặc dù chỉ là khoảnh khắc. À, mà cũng có lẽ vì nó là khoảnh khắc nên cảm giác rằng nó đặc biệt.
Thế đấy! Trái tim đàn ông mà. Biết ngắm nhìn và chiêm ngưỡng cái đẹp, không thể bắt nó không được rung động với cái đẹp ấy…
Cũng từ sau lần đó, cô ta cư xử với tôi khác hẳn, nhẹ nhàng hơn, “tình” hơn trông thấy. Chăm tôi như kiểu cô gái chăm người yêu. Mà này, cô ta biết tôi có người yêu rồi đấy. Nếu cứ rắp tâm phá hỏng mối tình xa của tôi và rắp tâm biến tôi thành trai hư thì tôi biết làm sao? Nhiều khi toan tính cứng rắn, quyết liệt của đàn ông vẫn bị thua những toan tính mềm mỏng của phụ nữ một bậc. Chưa bao giờ điều đó là sai. Nhất là… với một thằng đang không được gần bạn gái… Haizz…
“Ngủ rồi nhé!”
“Ê hê, ngủ rồi sao rep lại tin nhắn này? Ra mở cửa đi, đang đứng trước cửa đó!”
Tôi ngạc nhiên, đã nửa đêm rồi chứ còn sớm sủa gì đâu mà qua bên nhà tôi, vào cái tầm giờ này?
- Làm gì thế?
- Nhớ anh!
Ngay khi tôi vừa mở cửa, cô tay vòng tay ôm lấy tôi, ngả đầu dựa vào ngực tôi. Tôi nghe tiếng lồng ngực mình nhức nhối.
- Làm gì mà tim đập nhanh thế? Cũng nhớ em có đúng không?
Cô ta ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn tôi. Vẫn là cái chất lỏng ươn ướt trong đôi mắt của cô ấy, thêm một chút tinh ranh và ma mị. Lúc này thì tôi thắc mắc không biết đã có bao nhiêu gã đàn ông bị đắm chìm trong đôi mắt đó. Có thể họ sẽ làm tất cả để được là chủ nhân duy nhất của nó.
- Khuya thế này sang nhà tôi làm gì?
Tôi khẽ đẩy cô ta ra. Cái tư thế này thật khó chịu. Càng để lâu càng thấy khó chịu. Nhất là khi cả hai cùng im lặng. Tôi có hơi mất bình tĩnh, nhưng cuối cùng cũng đủ bình tĩnh để đẩy người con gái này ra. Cô ta không xấu, cô ta gợi tình, cô ta cũng đủ dịu dàng và tình cảm khi cần thiết ở bên tôi. Nhưng cô ta không phải là Du. Đó là sự thật. Khi không phải là Du thì không phải là người mà tôi yêu. Tôi sẽ không qua đêm với người con gái mình không yêu.
- Em có gì không bằng Du của anh thế? Em không xinh bằng, không quyến rũ hay không đủ gợi cảm? Em không giỏi giang thông minh bằng? Cho em lý do để em từ bỏ đi!!!
Cô ta như mất bình tĩnh, đôi mắt ươn ướt chực rơi nước mắt. Tôi đâu có nói rằng cô ta không bằng Du của tôi. Nhưng tốt nhất đừng bao giờ đưa ra phép thử hay phép so sánh đối với hai người con gái. Vì chẳng bao giờ họ cho ta kết quả. Chỉ có ta tự cho mình kết quả mà thôi.
- Ngay trong câu hỏi đã có câu trả lời rồi. Vì Du là Du của tôi, còn cô thì không.
- Em sẽ là của anh. Ngay bây giờ hoặc bất cứ lúc nào anh muốn!
- Đừng ngang bướng nữa. Nếu cô tiếp tục như thế này, tôi sẽ không còn gì để nói với cô nữa đâu. Về đi!
- …
Lần đầu tiên tỏ ra hắt hủi cô ta mà tôi thấy mình cũng “xót”. Cứ tưởng mãi tỏ ra lạnh lùng và giữ trái tim sắt đá khi ở bên cạnh cô ta thì có thể mãi trong khoảng cách an toàn. Nhưng hóa ra đã lầm mất rồi. Đôi khi nước mắt của cô gái ấy cũng có sức nặng. Cô ta quay lưng ra về, tôi lại không nỡ để cô ta đi về trong đêm như thế nên chạy theo để kéo tay lại.
Tối đó cô ta ngủ ở nhà tôi, còn tôi thức trắng đêm bên bàn làm việc. Cái lúc tôi cầm tay và bảo hãy ngủ lại nhà tôi, cô ta có thì thầm một cách yếu ớt, xen lẫn tiếng nức nở kìm trong cổ họng.
- Anh cũng từng rung động trước em mà, phải không?
Chap 73:
Sau hôm ấy tôi có cảm giác tội lỗi ngập lên với Du. Lòng tôi tự thấy hổ thẹn. Cứ nghĩ tới việc Du ở nhà ngoan ngoãn chờ đợi tôi, chăm chỉ làm việc và xây dựng một chỗ đứng mới trong công ty để khoe với tôi thì tôi lại thấy mình quá đáng. Mặc dù tôi không qua đêm với cô ấy, tôi cũng không làm gì đi quá giới hạn. Nhưng trong tôi đã có một chút dao động. Tôi vẫn hay viện cho mình cái cớ chỉ là sự rung động nhất thời, nhưng nghĩ mà xem, bao nhiêu lần cái sự rung động nhất thời ấy cộng lại sẽ viện thêm một cái cớ lớn hơn? Rồi tình một đêm, hay là sự cặp kè trong khoảng thời gian thiếu thốn tình cảm?
Quả là tồi nếu cứ để mình trượt dài như thế. Thế nên tôi tìm cách lánh mặt cô ta sau đêm hôm ấy. Cô ta càng gọi, càng đến công ty tìm thì tôi càng lấy cớ thoái thác. Xét cho cùng mối quan hệ giữa chúng tôi là đối tác, nếu xa xôi hơn một chút thì là bạn bè vì giữa cái chốn xa lạ này tôi không có một người bạn đúng nghĩa. Cô ta và tôi đến với nhau và trở nên gần gũi nhau hơn cũng chỉ vì tìm thấy một mảnh xa xôi nào đó trong chính con người nhau. Còn lại chẳng có gì đặc biệt, vốn dĩ mối quan hệ này chẳng có gì đặc biệt. Tôi sẽ cố gắng để không phải phiền lòng về nó nữa. Cũng sẽ cố gắng để không làm gì có lỗi với Du.
Nhưng mà… một khi đàn ông nói sẽ cố gắng để làm nó, nghĩa là nó cũng sắp vượt quá giới hạn cho phép của họ rồI. Chỉ khi sắp vượt quá giới hạn họ mới nhủ mình phải cố gắng, còn nếu không, họ đã dư sức để khống chế nó trong tầm kiểm soát.
Tôi thú nhận với mình một cách yếu ớt và khờ dại. Những ngày này sẽ tiếp tục như thế nào đây?
Ngày… tháng… năm…
Một tháng tròn tôi không gặp lại cô ta. Những ngày này tôi lao mình vào công việc, để lấp đầy một khoảng trống nào đó khó có thể diễn tả. Nhiều khi đi café một mình lại nhớ đến Du, gọi cho em, và em thì thầm.
“Giá như anh ở bên em lúc này, em đang ngồi ở Highlands Café, cứ nhìn đường Hà Nội sáng đèn là em lại nhớ anh!”
Hoặc là.
“Giá như em ở bên anh lúc này, em muốn thử cái cảm giác ngồi cạnh người yêu ở một nơi xa lạ. Chắc là cảm giác thú vị lắm nhỉ?”
Nói chung là đại loại thế
Tôi mỉm cười, thấy tim mình yêu em an nhiên lạ. Những lúc quay cuồng với công việc chỉ còn biết tìm về bên Du, cái giọng nói nhỏ nhẹ ấy như tiếp thêm sức lực. Cũng đôi lần thấy em ấm ức kể về chuyện Nội nghiêm khắc với em. Nghe đâu bắt em dọn sang nhà tôi ở hẳn để Nội uốn nắn từ đầu. Tôi cười xòa, chấp nhận yêu tôi là em đã chấp nhận khổ rồi.
“Yêu anh khổ thế này có chịu được không?”
“Phải chịu chứ, phải chịu chờ đến khi anh về trả lại anh cho bằng hết nhé!”
Du của tôi ngoan cố và bướng bỉnh mà, kể cả khi yêu cũng vậy. Thế nên tôi mới thấy hạnh phúc vì một người con gái đã quá bướng bỉnh để yêu tôi. Nếu chấp nhận buông xuôi dễ dàng, chắc hẳn đó chẳng phải là Du mà tôi biết. Còn ở đây, cũng có một người bướng bỉnh ngoan cố vô cùng. Chỉ có điều người đó không dành cho tôi.
- Anh định trốn em mãi sao?
Khi đang nói chuyện điện thoại cùng Du thì cô ta xuất hiện, ngay trước mặt, điềm nhiên ngồi xuống ghế và nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Em không phải là trẻ con nên đừng trốn em mãi thế!
Tôi im lặng. Tôi chào Du rồi tắt điện thoại. Hy vọng rằng Du không nghe thấy mấy câu mà cô ta cố tình nói to hơn.
- Có nghe cô đi công tác, nhưng lần này đi có vẻ lâu nhỉ?
- Xong việc lâu rồi, nhưng ở đây với anh thôi.
- Huh?
- Không hiểu sao nhưng cứ có ý nghĩ sẽ theo đuổi anh, rồi lại thôi, rồi lại tiếp tục.
- Đừng có lúc nào cũng nói linh tinh nữa. Tôi đã bảo sẽ không thể tự nhiên được mà. Nếu cứ tiếp tục như thế…
Cô ta vội vàng nắm lấy tay tôi đang để trên bàn.
- Em có gì khiến anh phải xa lánh em thế?
- Tôi có người yêu rồi, cô biết mà! Nếu cô có người yêu và người yêu cô thân mật với cô gái khác khi đi công tác, cô có chịu được không?
- Du sẽ không biết đâu! Chỉ em với anh biết thôi.
Tôi mệt mỏi. Cứ nói mãi những điều này thì ích gì, vì cô ta vốn đã không chịu hiểu. Tôi đứng dậy toan ra về, cô ta vẫn ngồi đó và nắm chặt lấy tay tôi một cách lì lợm. Mấy tiếng cuối thốt ra nửa lạnh lùng nửa bị tổn thương.
- Anh đừng quá đáng như thế!
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Ngày… tháng… năm…
Lại một tuần nữa trôi qua nhanh chóng, đợt này chạy hợp đồng thử với bên đối tác nên tôi không mảy may động đến việc ghi chép nữa. Nhưng cũng có một vài việc ở nhà khiến tôi lưu tâm. Nghe Linh kể thì phòng Du có nhân viên mới, hình như là hậu bối của Du (học cùng trường với em, sau em hai khóa). Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu như cậu nhóc này không thẳng thắn bày tỏ là thích Du và quyết theo đuổi em đến cùng. Du cũng nói luôn là đã có người yêu rồi mà cậu nhóc vẫn không buông tha. Thôi thì cái chuyện này cũng không khó khăn cho lắm, trước sau gì Du cũng sẽ giải quyết được thôi.
Nhưng mà… chuyện cậu này đeo bám lại được Nội tôi tận tai nghe, mắt thấy. Nội gọi điện hỏi tôi cho ra nhẽ, nói cách khác là “mách ngầm” rằng nếu không về mau thì mất người yêu con nhé!
Tôi bâng quơ khi Du gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm.
“Anh ngủ chưa?”
“Chưa. Anh chuẩn bị ngủ thôi. Em chưa ngủ à? Muộn rồi đấy nhé!”
“Không ngủ được đâu, nhớ anh lắm!”
“…”
“Anh ơi, hay là… em vào trong đó với anh nhé!”
“Huh? Em nói gì ngộ thế?”
“Thật mà. Đợi chạy xong dự án thì em sẽ được nghỉ xả hơi vài hôm, lúc đó em vào nha.”
“Không cần đâu, sắp tới anh cũng bay về họp báo cáo với Sếp, ngoan đợi anh ở nhà nhé!”
“Vậy bao giờ thì anh về?”
“Sớm thôi mà. Ngoan đi, anh sẽ về sớm thôi!”
Tôi dỗ dành Du như dỗ trẻ, tự nhiên hôm nay lại đòi vào thăm tôi? Chắc chuyện làm dự án của công ty em cũng vất, lại thêm chuyện có cậu nhóc cứ kè kè bên cạnh. Lúc mà em nói sẽ vào đây thăm, tôi mừng húm. Nhưng lại chột dạ. Nhỡ may… em nhìn thấy cô ấy ở nhà tôi, rồi bla bla nhiều chuyện không biết chừng sẽ rơi xuống. Lúc ấy sẽ không biết giải thích thế nào, rồi còn niềm tin của tình yêu xa nữa, bao nhiêu mới vừa, bao nhiêu cho đủ?
Cuối tháng tôi sẽ về công ty để họp thật. Lúc ấy sẽ được gặp lại tình yêu sau hai tháng trời. Muốn thế phải giải quyết mọi chuyện ở đây cho ổn thỏa. Cô gái kia, tốt nhất là không nên chạm mặt cô ấy thêm lần nào nữa. Nói thật nếu có một ngày xấu trời nào đó, sao quả tạ rơi xuống trúng người tôi thì tôi chắc chắn đó là ngày mà cô ta uống rượu say, gõ cửa nhà tôi lúc nửa đêm. Tôi sắp không thể chịu được nữa rồi, làm ơn đừng dụ dỗ tôi như thế!!!
Chap 74:
Nhưng tuyệt nhiên không phải là cô ta say, mà tôi say. Hôm qua tôi có uống với đối tác, khi ra về tôi chỉ hơi đau đầu một chút chứ chưa say. Nhưng không hiểu nghĩ gì tôi lại không về thẳng nhà mình mà cứ đi lang thang ở dọc những con phố lên đèn. Lúc trước khi đi gặp đối tác, tôi có nghe một cú điện thoại của Linh. Con bé gọi cho tôi và khóc nức nở. Lúc tôi hỏi ai đã bắt nạt nó, sao nó lại khóc? Nhưng con bé không trả lời, nó úp mở.
“Có phải khi đàn ông cứ gọi tên về một người con gái thì có nghĩa là anh ta còn yêu cô ấy rất nhiều không anh?”
Tôi đã đoán là có chuyện gì xảy ra với Linh và Ex của Du. À không, anh ta cũng có tên mà, tôi quên khuấy mất. Tôi ậm ừ, nói qua loa gì đó an ủi Linh vì tôi đang rất vội. Nhưng trong suốt khoảng thời gian ngồi với đối tác, tôi lại chỉ nghĩ về duy nhất điều đó. Có phải là anh ta còn yêu Du của tôi? Chẳng những còn yêu mà yêu rất nhiều nữa?
Đang miên man nghĩ, khi nhìn quanh con đường tôi vô tình bắt gặp bóng cô ta trong một tiệm ăn đêm. Cô ta ngồi đó với hai người đàn ông, nói to nhỏ gì đó. Đáng ra tôi nên lờ đi, cứ thế lướt xe đi qua thì đã chẳng có chuyện gì to tát cả. Nhưng tôi lại dừng xe lại, đi vào chào hỏi cô ta một cách ngô nghê. Khi ấy tôi đã chột dạ.
“Cô ta làm gì đêm hôm thế này với mấy người đàn ông đó? Ở quán nhậu vỉa hè?”
Mới đầu tôi giả vờ như không biết sự có mặt của cô ta ở đây, nhưng sau đó cố tình va chân vào ghế gây ra tiếng động lớn, cô ta ngoái ra nhìn, khuôn mặt hơi tái. Lát sau bàn chỗ cô ta giải tán còn cô ta vẫn ngồi đó, vẫy tay ra hiệu gọi tôi lại. Tôi cũng chỉ chờ có thế, đi lại kéo ghế ngồi xuống đối diện cô ta, cất giọng hỏi ngọt đến lợm giọng.
- Em làm gì ở đây thế?
Có một thoáng ngạc nhiên trong đáy mắt cô ta, rồi đôi môi son đỏ lóng lánh cũng nhoẻn cười, cô ta rót rượu vào chén cho tôi rồi cho cả cô ta nữa.
- Gặp mấy người bạn thôi. Còn anh?
- Vừa đi công việc về. Hơi mệt…
- Hôm nay anh lạ quá!
Cô ta nói câu đó với vẻ mãn nguyện. Còn tôi, theo rượu đưa đẩy dăm ba câu lấy lệ, rồi tự nhiên cảm giác được chân cô ta chạm vào chân tôi, những va chạm chạy dọc từ ngón chân lên cổ chân rồi lên cao hơn đó một chút. Tôi uống nhiều rượu hơn, tần suất nhanh hơn và phó mặc cho mình say trong tích tắc.
Sau đó cô ta lái xe của tôi, đưa tôi về. Tôi ngồi bên cạnh, nhìn ra đường, thấy mắt mình lòe nhòe mấy ánh sáng xanh đỏ. Tôi chỉ còn nghe tiếng nhạc rất khẽ, và những va chạm đến từ đôi bàn tay. Một tay lái xe, một tay với sang siết lấy tay tôi. Cô ta làm điệu bộ giống hệt như Du của tôi. Không, vẫn khác một chút, nó như gấp gáp hơn, không nhẹ nhàng được như Du đã từng. Nhưng bất giác những cử chỉ đó khiến tôi nhớ đến Du điên đảo. Lúc tôi giật mình vung tay ra có quay sang bên cạnh nhìn. Người trước mặt tôi lúc là cô ta, lúc lại là Du. Cả hai gương mặt xinh đẹp đều đang mỉm cười nhìn tôi. Tôi lại nhớ đến nụ hôn dưới cột đèn giao thông, ngày mà tôi và Du chuẩn bị chia tay cho chuyến đi xa lần này. Tôi không nhớ rõ, không dám chắc chắn, nhưng hình như tôi có chồm người sang phía bên trái, cảm giác được đôi môi với màu son đỏ ban đầu bất ngờ và ngượng ngập, nhưng ngay sau đó càng lúc càng trở nên chủ động. Tôi dường như tê liệt hoàn toàn, chỉ còn nhận thức rõ được một điều rằng mùi hương trên cơ thể người ngồi cạnh không phải là mùi oải hương quen thuộc, đó là mùi nước hoa hơi nồng và cả những vuốt ve đi quá giới hạn.
Sáng nay tôi tỉnh dậy trong tình trạng của Adam.
Bây giờ… tôi đang làm gì ở đây?
À không. Đây là nhà tôi, nhưng tôi đã làm gì vào tối đêm qua?
Người con gái bên cạnh tôi… đang ngủ say và thở đều. Tôi nhắm mắt để thấy mọi thứ tệ hại nhất đang diễn ra trong đầu. Nói thật là tôi đã cố để mình say nhưng không thể. Thậm chí tôi còn nhớ rõ tôi đã bắt đầu với cô ta như thế nào. Lúc ấy, xấu hổ là tôi không hề nghĩ về Du. Chỉ có những điều điên loạn nhất và những hành động điên loạn nhất.
Tôi. Điên. Thật. Rồi!
- Anh dậy rồi à?
Cô ta vừa mở mắt, vừa ngáp rồi vừa đưa tay ra véo nhẹ một cái vào má tôi. Tôi giật mình. Ghê tởm cả mình và người con gái bên cạnh mình lúc này. Chúng tôi điên rồi. Thật sự cả hai chúng tôi đều điên rồi.
- Nếu có em bé thì sao hả anh?
Cô ta nói nhỏ, đưa bàn tay nắm lấy tay tôi rồi nghịch ngợm một cách say mê. Tôi chết lặng.
- Sợ rồi à? Nhưng đừng lo, em uống thuốc rồi!
Tôi vẫn im lặng, chỉ có tiếng thở dài đến ngao ngán. Tôi đã nghĩ muốn mình biến đi ngay tức khắc, chết đi ngay tức khắc cũng được. Tôi sẽ chẳng có mặt mũi nào để nhìn Du, để gặp lại em, ôm em vào lòng và tựa cằm trên tóc em như xưa nữa. Tôi thấy mình không xứng đáng. Tôi đã sống chết bảo vệ tình yêu của mình, sống chết gìn giữ cho bản thân khỏi những cám dỗ. Nhưng cuối cùng thì sao, tôi còn là thằng chủ động, đến một lý do để biện minh cũng không có.
- Không tin à? Vỉ thuốc trên bàn kìa. Anh cứ kiểm tra mà xem.
Cô ta với tay lấy vỉ thuốc, giơ lên cho tôi xem. Tôi nhìn thoáng qua rồi đứng dậy, tôi đã vục mặt trong bồn rửa mặt rất lâu, cho đến khi cô ta ra khỏi nhà tôi và nói với vào trong.
- Chuyện đêm qua chỉ hai ta biết thôi, anh đừng lo! Em cũng sẽ không tranh anh của Du đâu.
Chap 75:
Sau lần đó tôi không đả động gì tới cô ta nữa. Tôi không cố tình chạy trốn, vẫn gặp khi cần và vẫn nói chuyện như trước. Nhưng tôi không bao giờ nhìn thẳng vào cô ta. Cái cảm giác chạm khuôn mặt đó lại làm cho tôi nhức nhối. Tôi cứ mường tượng ra cảnh mình gặp lại Du, rồi em phát hiện ra chuyện của tôi, rồi em làm tất cả để xa lánh tôi. Phải, đi đến bất cứ đâu mà em muốn, gặp bất cứ ai mà em quan tâm. Thậm chí có thể là Thanh, em có thể sẽ nối lại tình cũ với anh ta lắm chứ? Rồi tôi lấy cớ gì để mà ghen? Khi mà tôi là một thằng khốn nạn!
Vừa nghĩ tới đó tôi lại rùng mình. Tôi vội vàng gọi cho Du, nhưng khi em bắt máy tôi lại chẳng biết nói gì. Một lúc lâu như thế, Du hỏi khẽ.
“Có chuyện gì hả anh?”
“À… không. Chỉ là anh nhớ em thôi!”
“Nhưng anh chẳng nói gì với em cả. Anh sao thế?”
“À, ừ. Anh chỉ cần nghe em thở là anh cũng đủ vui rồi.”
Du có vẻ khá vui và thoải mái. Em nói đủ thứ chuyện xung quanh em. Cuộc sống của em màu hồng, tình yêu của em màu hồng, mọi mối quan hệ xung quanh em đều tốt đẹp. Em thấy hạnh phúc về điều đó duy chỉ có một nỗi buồn sâu xa nhất đó là không có tôi ở bên cạnh. Trong khi đó tôi lại nói chuyện với em trong trạng thái lơ đơ lờ đờ. Tôi không thể tha thứ cho mình, vì đã phản bội em, vì đã nói dối em, thêm một lần nói dối là tội càng thêm nặng. Tôi đã nghĩ gì mà lại hành động như thế? Khi tôi về, khi mọi chuyện vỡ lở, có thể tôi sẽ chẳng bao giờ được nghe em nói chuyện nữa, có thể sẽ chẳng gọi điện được cho em, không được quan tâm lo lắng và yêu thương em như trước, như bây giờ… Tôi sợ. Một nỗi sợ đủ lớn để tôi thấy ớn lạnh. Rồi kết cục là ngày hôm nay tôi quyết định nghỉ làm, gọi cô ấy đi café. Tôi cần một cuộc nói chuyện mạch lạc. Ít nhất phải dám đối mặt với những gì mình gây ra, có thế mới tính tiếp chuyện với Du được.
Khi tôi gọi, cô ta uể oải.
“Sao tự nhiên lại chủ động gọi cho em?”
“Tôi nghĩ là chúng ta cần nói chuyện.”
“Anh cũng có chuyện để nói với em à? Em tưởng anh tránh em như tránh tà chứ?”
Cô ta hơi mỉa mai. Nhưng tôi chỉ thấy rối bời, không muốn quan tâm xem cô ta muốn gì, chỉ biết rằng tôi cần nói chuyện, ít ra thì tôi cũng là thằng đàn ông mà. Dù đểu, thằng đàn ông vẫn là thằng đàn ông!
“Ba giờ chiều, chỗ cũ nhé!”
Tôi cúp máy cái rụp, hóa ra tôi với cô ta cũng có cái gọi là “chỗ cũ”. Nghe giống như kiểu tôi đi ngoại tình và bỏ mặc cô gái nhỏ của mình ở nhà với một mối tình xa. Ôi trời, thằng đểu cáng đang mỉa mai thằng đểu cáng. Nhiều ông vẫn biện minh cho mình cái việc “lầm lỡ” giống kiểu như tôi là rượu say, chán đời, xa người yêu, thiếu thốn tình cảm, bản năng đàn ông này nọ… Thật ra chẳng có lý do nào có thể biện minh được. Nếu như lúc đó tôi nghĩ được thế này có phải đã không nên chuyện rồi không?
Mệt mỏi chờ kim đồng hồ lê đến ba giờ chiều, tôi mở máy login fb để nghe ngóng xem tình hình Du của tôi ở nhà thế nào. Đập vào mắt tôi là cái stt mới được đăng cách đây ít phút, tôi vừa đọc mà vừa vã mồ hôi.
“Anh là người mà em yêu, là người mà em đặt hết niềm tin.
Nhưng anh là đàn ông, anh có những giây phút rung động bản năng trước những người con gái khác.
Em hiểu.
Anh có thể nói chuyện với bất cứ ai anh muốn.
Em không cấm.
Nhưng hãy biết thế nào là ĐỦ và đâu là ĐIỂM DỪNG anh nhé!!! ”
Trời ơi tôi điên mất!!! Du chỉ viết vu vơ mấy dòng lên fb mà tim tôi muốn nhảy dựng ra ngoài rồi. Sao em không up cái stt này sớm hơn? Để tôi có thể đọc và lẩm bẩm như một con Chiên ngoan đạo. Có thế thì tôi sẽ không thể dễ dàng xa ngã vào vòng tay của người con gái khác. Nhưng mà… thú thật là tôi khốn nạn quá, đã làm sai mà còn trách cứ người yêu vì đã không “nhắc khéo” mình?
Tôi căng thẳng kéo chuột xuống dưới để đọc mấy cmt của mấy người bạn. Có cô nào đó đá xoáy Du một câu thế này.
“Ê, anh người yêu đi công tác lại ăn chả nem hay sao mà nhắc khéo thế hả nàng?”
Cô ta nói gì kỳ cục vậy. Tôi vẫn là trai ngoan và trai tốt cho đến trước khi sự việc đó xảy ra cách đây một tuần mà. Sao mà dùng chữ “lại” ngán ngẩm thế kia?
Haizz. Tình huống này chỉ còn biết tắt máy thở dài và úp mặt vào tường tự vấn lương tâm mà thôi. Nói thật chẳng có tâm trạng và hứng thú với cuộc gặp mặt chiều nay. Tôi là cái thằng gì không biết. Tôi yêu Du nhưng sao tôi lại thế này? Cứ nghĩ tới cảnh Du đau khổ khi biết chuyện thì tôi cũng tím tái cả ruột gan.
Điều đau khổ nhất không phải là ai đó làm gì có lỗi với mình, mà là chính mình gây ra lỗi lầm không thể tha thứ được cho người mà mình yêu thương.
Chap 76:
Cuộc hẹn với cô ấy diễn ra trong tích tắc. Tôi rõ ràng là người chủ động gọi cô ta ra gặp tôi nhưng lại chẳng nói gì mấy. Cô ta lại là người nắm thế chủ động. Dẫu vậy cũng không có đưa ra yêu cầu gì quá quắt. Nhiều lúc tôi còn không hiểu nổi cô ta nghĩ gì khi cứ quấn lấy tôi khi tôi có người yêu rồi và chẳng mảy may quan tâm tới cô ta.
- Em sẽ không nói chuyện này với Du đâu, anh yên tâm. Chuyện này cũng chỉ là tình một đêm thôi.
“Tình một đêm” Tôi nhếch mép tự mỉa mai mình. Chỉ xa Du mới có hơn một tháng mà tôi đã thành kẻ hư hỏng, có thể qua đêm với người con gái khác và cái khái niệm về tình một đêm được nhắc đến nhẹ như bông.
- Có thể anh không tin, nhưng em quý và mến anh trước khi em yêu anh. Em chẳng có ý nghĩ sẽ trói chân bất cứ ai cả. Đến với đi chỉ là do duyên phận mà thôi. Anh cũng đừng quá tự trách mình.
Cô ta nắm lấy tay tôi đang đặt trên bàn, mặt tôi thì đơ ra như phỗng. Vậy cuối cùng cô ta muốn đến với tôi vì điều gì? Tiền bạc không, tình yêu không mà tình dục cũng không? Có người nào yêu mình mà lại chấp nhận cho mình yêu một người con gái khác?
- Anh xin lỗi.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc nói ra ba từ: “Chịu trách nhiệm!” Nhưng cứ mỗi lần tôi mở lời thì cuống họng lại khô khốc, đắng ngắt. Nếu tôi nói ra ba từ đó với cô ta, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với Du như thế nào? Trong khi em chờ đợi mòn mỏi ở nhà và ôm hy vọng về tình yêu xa với tôi, thì tôi lại hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm với một cô gái khác. Còn nếu như tôi mãi không mở lời nói ra được ba từ đó, thì tôi đúng thật là quá đểu cáng. Không thể vì cô ta không đòi hỏi mà tôi có quyền quên đi chuyện mình đã làm đêm hôm đó.
- Có khó khăn gì hãy cứ gặp anh. Anh sẽ không trốn tránh đâu.
Tôi nhìn trực diện vào cô ta để nói ra câu đó. Ừ, vậy là hai mươi chín năm sống trên đời lần đầu tiên biết đến sự khác nhau qua ngôn từ. Nó cũng là một câu nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng ý nghĩa lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không phải là chối bỏ, mà là chắc chắn, là luôn luôn, nhưng bị động.
- Anh thông minh đấy! Vì anh biết em sẽ chẳng gặp gì khó khăn mà, đúng không?
- Anh nói thật đấy.
Cô ta ghé sát vào tai tôi thì thầm khe khẽ, sau đó đứng lên và xin phép về trước.
- Chỉ cần khi nào thấy nhớ thì đến bên em là được. Hoặc nếu Du không còn yêu anh nữa, hãy đến với em. Em chỉ cần có thế thôi anh à và tình yêu của anh dành cho Du là thứ làm em thấy khó khăn nhất. Thế nhé!
Tôi ngồi ở lại quán sau khi cô ta về một lúc lâu. Trong quán ngân lên ca khúc về mùa thu Hà Nội: “Thu không em”.
Cái bài này cứ như phát lên là để dành cho riêng tôi vậy. Một trái tim xa xứ, nhớ nhà và côi cút người yêu. Cả cái cảm giác mặc cảm tội lỗi và nỗi sợ mơ hồ về việc người con gái mình yêu thương nhất sẽ ra đi.
Tôi nhớ điên cuồng cái cảm giác thu se lạnh, đi bên em trên phố, vòng tay em nhỏ nhắn trên bụng và thi thoảng đôi mắt em biết cười, lúm đồng tiền của riêng tôi hiện bên má trái. Của. Riêng. Tôi. Mà. Thôi!