LOVE DIARY
Xuống Cuối Trang

Một lần đi dạo cùng em, khi mà tôi đang định nói rằng với tôi, em là một người con gái thực sự quan trọng, rằng tôi không coi em là bạn gái hờ như em vẫn nghĩ… Nhưng khi ấy bên ngoài đường đã xảy ra một vụ tai nạn. Ngay sau khi chứng kiến, Vỹ Du đã thay đổi đột ngột về sắc mặt. Em sợ đến run lẩy bẩy, bấu chặt lấy tay tôi. Quả thật tôi không biết làm gì hơn ngoài việc liên tục hỏi:

“Em có sao không?”

Bây giờ cũng vậy, Vỹ Du sợ sấm, em đang ngủ nhưng đôi mày chau lại. Tôi thì như một gã ngốc chỉ biết nắm tay em và chờ đợi. Cuối cùng tôi làm gì được cho em đây?

Đoàng…

Một tiếng nổ to vang trời, em giật mình tỉnh giấc. Tôi thấy mắt em nhòe bóng nước, có lẽ là vì sợ hãi. Hoặc cũng có thể vì xúc động. Em dường như không tin sự có mặt của tôi ở đây.

- Sao anh biết em ở đây mà tới tìm?

- Ngốc ạ, khi em yêu một ai đó thật lòng, em sẽ luôn có cách để biết người ấy đang ở đâu.

- Anh nói khéo thế?

- Anh học anh diễn viên đẹp trai trong phim Hàn của em đấy!

Tôi cố gắng pha trò, cuối cùng em cũng mỉm cười. Nhìn thấy bộ dạng em lúc này, tôi lo lắng.

- Em ốm từ bao giờ thế?

- Chắc em xấu lắm nhỉ? Anh thấy thất vọng về em đúng không?

- ???

- Em ốm nằm bẹp dí ở giường, không make up nên mặt mũi nhợt nhạt, nhìn xấu lắm đúng không?

Tôi bật cười. Hóa ra điều em lo lắng lại đơn giản thế. Con gái thường hay lo lắng về nhan sắc của mình hơn là sức khỏe à? Với tôi việc em có make up hay không đâu quan trọng, bởi đôi khi tôi thậm chí còn không phân biệt được đâu là make up đâu là không make up. Với tôi, quan trọng là sức khỏe của em lúc này. Nhìn em gầy và ốm đi, xanh xao hơn nhiều so với trước khi tôi đi công tác.

- Anh chỉ quan tâm xem em có khỏe hay không thôi. Em nghĩ đàn ông có thể phân biệt được phụ nữ có make up không à?

- Có chứ. Các anh thích cái đẹp mà.

- Được rồi được rồi. Nhưng với anh việc ấy không quan trọng.

Em có vẻ hài lòng và bớt căng thẳng hơn một chút. Khi tôi đưa tay vén mấy sợi tóc xòa trên trán em, em nhoẻn cười, nhìn tôi tinh nghịch.

- Có quà cho em không?

- Đây này!

Tôi ngồi sát cạnh em, đưa má lại gần em hơn. Em đẩy tôi ra, phụng phịu.

- Quà đây á? Ai cần!!!

- Vì không biết em mất tích nơi nào nên cuốn gói về tìm em luôn, làm gì còn thời gian mà mua quà. Anh đã là quà bự nhất rồi.

Em lại cười, tôi hôn khẽ lên trán. Sau một hồi dụ em uống thuốc, cuối cùng em cũng chịu ngủ yên, không hỏi han lung tung nữa.

Đã hai tư tuổi mà em lúc nào cũng như còn trẻ con. Mặc dù từ khi bên cạnh tôi, em luôn cố tỏ ra mình trưởng thành, ra dáng những quý cô. Nhưng sự thật thì biểu hiện của em ở mức DƯỚI ĐẠT.  Nhiều lúc thấy em cố gắng tỏ ra mình người lớn mà tôi không nhịn cười được.

Như cái hôm tôi dắt em ra mắt thằng bạn thân và cô ấy, em cố gắng thể hiện sao cho mình nền nã nhất, ghi điểm một cách tốt nhất bằng cách ăn nhẹ, nói khẽ, cười duyên.  Nhưng tôi chỉ thấy cử chỉ của em lúng túng, lúc lại lật đật và lơ ngơ. Thế nên cứ thỉnh thoảng tôi lại quay sang nhìn em cười. Cười một cách vụng về để em yên tâm rằng tôi đang rất vụng về, thậm chí còn đáng cười hơn cả em.

 

Chap 18:

Ngày… tháng… năm…

Tôi đưa em từ nhà dì về nhà em. Lúc đưa em về có gặp dì em ở đó. Dì em có vẻ khá ngạc nhiên, quay sang hỏi em.

- Bạn trai hả Du?

- Dạ không. Anh ấy…

- Cháu chào cô ạ.

- Ừ. Thế cháu làm cùng chỗ cái Du nhà cô à?

- Không. Cháu là bạn trai của Du ạ!

Vỹ Du quay sang nhìn tôi lườm lườm. Tôi hãnh diện nắm lấy tay em. Tôi biết trước mặt người lớn không nên làm thế, nhất là trước mặt người nhà của bạn gái. Nhưng bản năng của thằng trai hai tám tuổi xui khiến tôi làm thế.  Vì khi đan lấy bàn tay nhỏ nhắn của em, tôi cảm giác rằng mình là một thằng đàn ông có trách nhiệm. Tôi cứ muốn nắm tay em như thế cả những năm còn lại. Có lẽ là một tương lai rất xa không thể nói trước, nhưng tôi vẫn mong muốn như thế.

- Ờ. Thế mà con bé này nó cứ giấu. Mẹ nó gọi lên hỏi suốt, bảo cô điều tra xem có thì báo tin về cho bà ấy biết.

Dì Vỹ Du cười hiền. Em giống dì hơn là Khánh Hà. Nghe bảo Khánh Hà giống bên nội, còn Vỹ Du giống bên ngoại. Có lẽ vì thế mà nhìn dì với em dễ nhận nhầm là mẹ con hơn. Trước sự niềm nở của dì, tôi mạnh bạo.

- Mấy hôm nữa cháu về quê thăm nhà mình dì ạ.

Dì hơi ngạc nhiên, nhíu mày một lúc. Sau đó chừng mấy giây, đôi mày giãn ra, những vết chân chim trên khóe mắt cũng ánh lên vẻ hiền hòa.

- Ừ. Về ra mắt cho mẹ cái Du yên tâm. Thế giờ cháu đưa nó về bên nhà à?

- Vâng.

Vỹ Du cấu nhẹ vào tay tôi một cái, em quay sang nói với dì.

- Dì đừng nghe anh ấy nói liên thiên. Cháu về dì nhé, nao cháu lại sang dì chơi.

Dì và Khánh Hà tiễn chúng tôi ra tận cổng, hình như lúc chúng tôi bắt đầu đi, dì đã hỏi Khánh Hà điều gì đó về tôi. Hy vọng rằng cô bé ấy sẽ nói những điều tốt đẹp. Vì dù sao trong khoảng thời gian Khánh Hà thực tập tại công ty tôi, tôi cũng đã giúp đỡ em khá nhiều. Tự nhiên tôi thấy mình tốt tính. Và cái sự tốt tính ấy mang lại may mắn nhiều biết chừng nào. Giả sử ngày xưa tôi cay nghiệt một chút với cô thực tập sinh nhỏ như cái kẹo ấy, chắc bây giờ cái kẹo ấy sẽ ra sức ngăn cản chuyện giữa tôi và Vỹ Du.  Càng nghĩ càng thấy mình may mắn, càng thấy mình may mắn tôi lại càng thấy mình tốt tính. Rốt cuộc, tôi không biết nên vui vì mình tốt tính hay vui vì mình may mắn nữa, cứ ngồi ngây ra cười.

- Anh vui gì à?

- Hả? À, ừ.

Vỹ Du nhìn tôi tỏ vẻ nghi ngờ.

- Có chuyện gì mà anh vui thế?

- Không. Không có gì. Mà em ốm từ bao giờ thế?

- Sau hôm anh đi một ngày.

- Em lười ăn nên ốm hay mải chơi nên ốm?

- Anh đi mà hỏi chị ấy!

Em ngồi hướng mắt ra cửa sổ, chống tay lên cằm. Nhìn nghiêng có thể thấy đôi rèm mi của em cong vút, đen tuyền. Tôi chột dạ. Tự nhiên em nhắc đến Ly. Chắc không phải tự nhiên mà em nói thế. Hơn nữa… nếu là Ly… tôi có thể hình dung chuyện gì đã xảy ra. Dù vậy, tôi vẫn cố trấn tĩnh.

- À, về chuyện của Ly, nếu cô ấy muốn gặp em thì cho anh đi cùng với nhé! Đừng gặp riêng cô ấy!

- …

- Em đừng suy nghĩ gì nhiều.

Em im lặng. Dường như thói quen của em mỗi khi không biết trả lời là im lặng.  Nhưng cũng có thể em đang suy nghĩ gì đó, chỉ có điều em không nói và không muốn nói. Em luôn tỏ ra không dễ dàng để chia sẻ điều gì đó với tôi. Có thể do em e dè, cũng có thể do em chưa đủ tin tưởng dành cho tôi. Những lúc tôi muốn nghe điều gì đó từ em, không phải thông qua Linh (vì hầu như bất cứ thông tin gì về em thì cô em họ của tôi đều biết, và chỉ cần tra nó một hồi là ra), nhưng em làm tôi hụt hẫng, chỉ đơn giản bởi câu nói.

“Em không kể. Em không muốn kể.”

- Anh định dắt em về ra mắt bố mẹ anh trước, rồi anh sẽ theo em về ra mắt bên nhà em. Nhưng xem ra anh bị thiệt mất rồi.

Tôi cố làm cho không khí trên xe dịu đi một chút. Phần cũng vì muốn đề cập đến chuyện đưa em về ra mắt bố mẹ. Mẹ tôi biết tôi đi công tác, gọi điện lên hỏi thăm con trai, trước khi gác máy còn không quên dặn dò nhớ về thăm nhà và thêm file đính kèm mang tên “bạn gái”.

- Bây giờ là tháng tám rồi mà anh…

Em nói bâng quơ, bỏ ngỏ câu trả lời. Tim tôi hơi chùng xuống. Tôi không biết dụng ý của em hay cố tình không muốn biết. Tự nhiên tôi thấy mình ngô nghê.

- Ừ. Tháng tám rồi, nhanh quá! Anh thích mùa này nhất trong năm, vì là mùa thu, thời tiết đẹp.

- Nhưng…

Em lại bướng bỉnh và giương cao cái “tôi” của thiếu nữ hai mươi tư tuổi. Còn tôi thì sao? Gã trai hai mươi tám, tôi cũng có cái “tôi” của riêng mình chứ. Chỉ có điều, nếu đó là em, nhất định là em, thì tôi sẽ nhún nhường.

- Vì anh đi công tác mất ba ngày, nên bù lại cho anh ba ngày nhé!

Tôi quay sang nhìn em, em không nói, chỉ lén nhìn tôi một cái. Trên má trái của em xuất hiện lúm đồng xu, em đang cười, cười rất khẽ. Tôi nắm nhẹ lấy tay em, đan vào bàn tay nhỏ bé, tôi bất giác thấy tim đập mạnh.

- Đợi ngày kia em khỏe rồi mình về thăm mẹ anh nhé! Để tối nay anh gọi về hẹn mẹ. Em không biết mẹ mong em về nhà như thế nào đâu.

Khi nói câu nói này tôi có cảm giác như mình đang chuẩn bị cưới vợ. Cái cảm giác của đàn ông sắp-có-vợ chắc cũng hồi hộp là ly kỳ như tôi lúc này. Một chút hạnh phúc, một chút lo. Nhưng chỉ cần nhìn sang bên cạnh, thấy người con gái của mình đang ngồi đó, cảm giác bình yên và nhẹ nhàng lan tỏa, bỗng chốc lại thấy mình trưởng thành và chín chắn.

- Nhưng em có nên làm như thế không? Còn chị ấy thì sao?

- Em đang nói đến ai thế? Ly á?

Chúng tôi dừng xe trước cổng nhà em, em đi vào nhà liền một mạch. Tự nhiên em làm mặt giận. Vậy hẳn là chuyện với Ly không đơn giản. Có thể em vì thế mà tổn thương. Nhưng nếu không biết ngọn ngành, tôi biết dỗ dành em thế nào cho đúng?

Em nằm phịch lên giường, trưng ra vẻ mặt giận dỗi. Hiếm khi nào tôi thấy em phụng phịu với tôi, càng hiếm khi thấy em ra vẻ giận dỗi. Bình thường thì hoặc em rất vui, hoặc em rất buồn. Bên cạnh tôi em luôn ở trong hai trạng thái. Hoặc cáu kỉnh bực tức, hoặc lo sợ tột độ. Tôi không lý giải được điều này, nhưng có vẻ càng gần em, tôi càng thấy mình làm cho em thay đổi. Bản thân tôi cũng đã thay đổi và tôi nhận ra rõ rệt điều đó. Liệu em có giống tôi, có nhận ra sự thay đổi ấy không?

- Sao cứ nhắc đến Ly là em làm mặt giận thế?

- Em không biết.

- Em có biết, chắc chắn là chỉ có em mới biết. Nếu em không nói thì làm sao anh giải quyết được.

Vỹ Du lấy chăn trùm lên kín mặt, mặc cho tôi ngồi bên cạnh gặng hỏi. Một lúc sau, khi mà em đã chán sự im lặng, tự nhiên em bỏ chăn ra, nhìn chăm chú vào tôi nói.

- Em có thể không về nhà anh được không? Anh dắt chị Ly về đi!

- Em nói gì thế?

- Vì em đâu phải là người yêu anh? Hết một tháng rồi, em đâu còn là người yêu anh nữa. Người mà anh yêu là chị Ly cơ mà.

Em rơm rớm, nước mắt cứ tự nhiên chảy thành vòng trên má. Có một giọt tròn lăn vào má lúm, tôi nhìn em khóc mà thấy tim mình nặng trĩu.

- Ly đã nói gì với em? Sao tự nhiên em lại thế?

- Không gì cả. Chỉ nói rằng chị ấy yêu anh. Như thế đã đủ chưa?

- …

Cái dáng vẻ khóc mà không dám tức tưởi, khóc mà không dám nấc, thậm chí đến lau nước mắt còn vụng về khiến tôi xót xa. Em cứ làm điệu bộ như con mèo ướt nước, lem nhem đến tội nghiệp. Sao em cứ quan tâm đến người trong quá khứ của tôi? Sao lại không quan tâm đến tình cảm hiện giờ tôi dành cho em? Dù chỉ một chút?

Để yên Du ngồi đó trên giường, tôi ngồi lên cạnh em, đặt vào tay em điện thoại của mình.

- Em không có thói quen kiểm tra sự “lẳng lơ” của người yêu đâu.

Tôi bật cười trước dáng điệu vừa khóc vừa hờn dỗi, lắc lắc đầu chịu thua trước sự nhạy cảm quá độ của cô gái đang yêu biết ghen.

- Ở đây cơ mà.

Trong điện thoại có một file ảnh đặt tên là “Dành cho Hiện Tại”.

- 12h đêm, hai thằng trai lọc cọc đủ các loại dụng cụ máy móc, nhảy có, gào thét có, làm đủ trò với nến và pháo sáng. Ngần này ảnh cho em thôi, nhưng là cả một đêm lao động hăng say đấy!

Tay Du chạm vào từng bức ảnh, đó là thành quả của việc nghĩ nát óc mới ra cái trò tỏ tình này. Không trực tiếp, không có không gian lãng mạn, không có nhạc và hoa, cũng không xuất hiện nữ chính. Nhưng cái sự bình lặng vô tư ấy làm tôi ý thức hơn được tình cảm của mình. Cái gì quá ồn ã dễ khiến người ta thất vọng, chi bằng dành cho nhau những phút yêu nhẹ nhàng thế này thôi.

- Anh đi cùng ai? Ai chụp ảnh cho anh thế? Là phơi sáng có phải không?

- Ông anh ở cơ quan, đi cùng anh đợt công tác, hối lộ chầu bia với lạc rang và nhâm nhi cả tối đấy em ạ.

Du ngắm đi ngắm lại mấy bức ảnh đó, cứ ngồi lặng im để nhìn và thi thoảng quay sang liếc trộm tôi. Có lúc em còn khe khẽ hát. Thừa thắng xông lên, tôi vồn vã:

- Ly là quá khứ. Em là hiện tại. Em hiểu không?

- Thật không?

Tôi gật đầu, lấy tay lau nước mắt trên má em. Vỹ Du khóc to hơn, em gục vào vai tôi mà khóc. Tôi ôm em vào lòng, thấu hiểu hết tất cả những tủi thân của em. Đáng lý ra tôi đã muốn bày tỏ với em một cách đàng hoàng hơn, đáng nhớ hơn. Nhưng vì tôi không biết làm thế nào cho em nín, nếu tôi cứ im lặng, em sẽ hiểu lầm rằng tôi còn yêu Ly. Trong phút chốc tâm trí tôi rối bời.

- Cho đến khi dẫn em đi gặp chị ấy, anh vẫn còn yêu chị ấy mà?

- Không. Từ trước khi về nước, anh nhận ra rằng anh không còn yêu Ly. Và hôm anh quyết định giới thiệu em, anh đã chọn người mà anh yêu. Chẳng phải anh đã nói đó là em sao?

Vỹ Du nằm ngoan trong lòng tôi, em không khóc nữa, chỉ còn thút thít một chút. Tôi ngồi yên ở đó, vuốt mái tóc ngắn củn mà mềm mại của em, thỉnh thoảng thấy người em rung lên vì nấc, tôi lại vỗ vỗ nhẹ vào vai.

- Ngoan nhé! Ngủ đi, chiều anh đưa đi chơi.

Vỹ Du ngủ một mạch. Tôi đặt em nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn ngang người rồi khóa cửa, chạy ra ngoài một lúc. Tôi hẹn Ly ra quán café gần nhà Vỹ Du. Tôi cần nói chuyện với Ly nhiều hơn là tôi tưởng.

 

Chap 19:

Ngày… tháng… năm…

Khi nhận được điện thoại hẹn gặp của tôi, Ly phản ứng như thế nào nhỉ? Thật khó để diễn tả tâm trạng và cảm xúc của một người con gái. Nhất là khi người ấy đã từng gắn bó thân thuộc với mình, từng quan trọng hơn bất kỳ ai. Và người đó, khó để đối diện hơn bất cứ người con gái nào từng lướt qua đời tôi.

“Anh về rồi à?”

“Ừ. Mình gặp nhau đi!”

“Vỹ Du đã nói gì với anh?”

“Không gì cả.”

“Thế sao tự nhiên lại muốn gặp em? Có lý do chứ?”

“Chuyện của anh và em, không liên quan đến Vỹ Du. Em đến nhé, 233 Tô Hiệu, anh chờ.”

Ly xuất hiện trước mặt tôi sau ba mươi phút từ cuộc gọi hẹn gặp mặt. Khi em ngồi xuống trước mặt tôi, tôi cảm giác thật nặng nề, cứ như đá tảng đè trên vai vậy.

- Có chuyện gì mà anh tỏ ra quan trọng thế?

- Em với Thành dạo này sao rồi?

- Đó là “chuyện của chúng ta” à?

Giọng em hơi cao lên một chút, ở chỗ cần kéo dài thì em kéo dài ra thêm một chút. Tôi không ngạc nhiên trước thái độ của em. Cũng vì nhận ra điều đó cách một tháng trước khi trở về Việt Nam mà tôi mới quyết định ngừng yêu em.

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Phải, con người ta khi yêu có thể say đắm đến cuồng nhiệt. Nhưng khi bất chợt thấy không thể yêu nữa thì cũng có thể “ngừng” yêu ngay lập tức. Em là dấu hỏi lớn trong quãng đời sinh viên của tôi. Tôi luôn không hiểu sao mình lại đem lòng yêu và si mê em nhiều đến thế. Với những gã trai cùng trang lứa, lúc bấy giờ vì em là hoa khôi, vì em xinh đẹp, nên việc theo đuổi và có được trái tim của em giống như một cách để tự hào và thể hiện. Nhưng tôi với Thành thì khác, ba chúng tôi chơi thân với nhau, có thể hiểu nhau và cảm mến nhau lúc nào không biết. Lúc ấy, cả tôi và Thành đều thích Ly. Nhưng không đứa nào dám bày tỏ, đều sợ hãi rằng một khi mình nói ra thứ tình cảm ấy, một thứ tình cảm khác lớn hơn sẽ đổ vỡ. Cho đến khi tôi quyết định đi du học, Thành chăm sóc Ly, cậu ấy nghiễm nhiên trở thành bạn trai của Ly. Vậy mà… Ly nói rằng Ly yêu tôi. Điều đó khiến tôi đau khổ và dằn vặt hơn lúc nào hết. Tôi tự hỏi sao mình lại ngu ngốc rời bỏ tình yêu của mình. Để đến khi cô ấy cũng thừa nhận rằng yêu tôi, thì bạn thân của tôi lại đang ở bên cạnh và chăm sóc cho cô ấy…

- Thành không biết việc em yêu anh. Anh ấy sẽ không bao giờ biết điều đó.

- Vậy đáng ra em cũng không nên để Vỹ Du biết được chuyện này. Thành với Vỹ Du, họ quan trọng với anh ngang nhau. Em cũng biết điều đó mà!

- Nhưng còn em thì sao? Với anh em không còn quan trọng nữa đúng không?

- …

- Vì Vỹ Du… đúng không?

Tôi có thể thừa nhận là vì Vỹ Du. Vì một khi bạn yêu một ai đó, bạn sẽ thấy người đó quan trọng hơn bất cứ ai khác. Nhưng sự thật không hẳn vậy. Mặc dù bây giờ trong tôi chỉ còn hình bóng của Vỹ Du, nhưng chuyện của Ly khác xa những gì mà tôi có thể nói. Ly yêu tôi, nhưng lại trêu đùa với Thành, em ngang nhiên thử thách tình cảm của hai người đàn ông bên cạnh em… sau đó… em đem điều đó nói cho Vỹ Du. Em làm tổn thương người con gái tôi yêu.

Vậy tôi phải làm gì với Ly đây? Rõ ràng Ly đã vượt quá giới hạn của sự cảm thông và chia sẻ. Em làm tôi cảm thấy mệt mỏi với những tình cảm mà em dành cho tôi. Nếu em thực sự yêu tôi, chắc chắn sẽ không để tôi đi du học dễ dàng như thế.

- Anh hy vọng em không gặp riêng Vỹ Du để nói về chuyện của chúng ta nữa. Chuyện giữa anh và em, nếu có thể, hãy giải quyết ngay trong lần gặp này.

- Vỹ Du đã bắt anh làm thế à? Tại sao lại phải giải quyết? Tại sao lại là em? Vỹ Du yêu anh, em cũng yêu anh cơ mà!!!

Ly khóc. Những giọt nước mắt lăn từ khóe mi làm ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp. Từ những năm tháng sinh viên, giọt nước mắt của em làm tan chảy bao trái tim của bao gã trai si tình. Trong đó có cả tôi. Nhưng lần này, với những sai lầm mà em đã mắc phải, tôi có thể rung động thêm lần nữa không? Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh mà Vỹ Du phải chịu đựng. Có thể hôm mà hai người gặp nhau là một ngày mưa, Vỹ Du lặng lẽ ngồi nhìn Ly khóc. Rồi em cũng sẽ thấy tủi thân, thấy mình là người kém cỏi và yếu đuối. Cứ thế cho đến khi ra về, em dầm mưa và tự làm mình ốm. Ngày tôi gặp em, em còn sốt hầm hập.

- Anh xin lỗi…

- …

- Anh yêu Vỹ Du.

Tôi đứng dậy ra về. Tôi đã quay lưng khi Ly khóc. Nhưng cứ chứng kiến từng giọt nước mắt em rơi lại khiến tôi nghĩ về Vỹ Du, khiến tôi đắng lòng như thể mình chứng kiến Vỹ Du dầm mưa trong chiều mưa hôm ấy. Tôi chỉ muốn về nhà, ôm người yêu bé nhỏ trong lòng, nói với em rằng mọi chuyện đã ổn.

Tôi… chỉ muốn làm như vậy thôi…

 

Chap 20

Ngày… tháng… năm…

Sáng nay tôi cùng Vỹ Du chuẩn bị một số thứ, em đã rất háo hức dắt tay tôi đi trong siêu thị. Vì em nói rằng khi ra mắt bố mẹ chồng nên có một chút quà ra mắt trong khi em không biết gì về sở thích của bố mẹ tôi nên yêu cầu tôi quân sư. Thật ra, đối với gia đình tôi, chỉ cần em xuất hiện ở nhà tôi với tư cách là bạn gái tôi là đủ. Còn với tôi, chỉ cần em có ý nghĩ sẽ tôn trọng và yêu thương nhị vị phụ huynh là tôi yên lòng.

- Mẹ anh có khó tính không? Ý em là… yêu cầu với con dâu ấy?

- Không hề. Mẹ anh hiền lắm! Chỉ cần em gặp mẹ, em sẽ cảm giác được mà.

- Thế còn bố anh?

- Bố anh hơi nghiêm. Nhưng chắc sẽ không quá nghiêm khắc với em đâu.

Vỹ Du mỉm cười, tôi thấy trong đôi mắt em ánh lên niềm hạnh phúc. Có lẽ em cũng đang có cảm giác như tôi, cảm giác rằng mình thực sự cần một tổ ấm. Và chúng tôi nhất định sẽ cùng nhau làm nên cái tổ ấm ấy. Tôi hạnh phúc, tôi muốn cho em biết điều đó.

- Anh tủm tỉm gì thế? Sao cứ nhìn em? Mặt em có gì à?

- Ừ. Ở đây này!

Tôi ghé sát vào cằm em, sau ba giây, di chuyển lên chóp mũi và cắn nhẹ một cái. Em lắc đầu nguây nguẩy, bàn tay nhỏ bị giữ chặt trong tay tôi khẽ động đậy. Tôi nhìn em cười xòa.

Khi bạn yêu một ai đó và có ý định tiến triển xa hơn với họ, hãy cùng họ đi siêu thị.  Chắc chắn cái cảm giác mua sắm đồ cùng nhau sẽ khiến bạn hạnh phúc.  Bạn còn có thể tưởng tượng xem sau này gia đình nhỏ của bạn trở nên như thế nào. Việc tưởng tượng ấy cũng khiến cho bạn hạnh phúc. Và điều đơn giản nhất khi cùng nhau đi mua sắm, hãy đẩy xe mua hàng nếu bạn là đàn ông và nắm nhẹ tay người yêu mình nếu bạn là phụ nữ. Việc đó tuy đơn giản nhưng tạo sức mạnh cho cả hai người. Với bản thân tôi, điều này hết sức ý nghĩa. Kể cả khi sau này, tôi lập gia đình với người tôi yêu, những bực dọc và mệt mỏi sẽ tan biến ngay khi chúng tôi cùng làm điều ấy. Đôi khi, những cái siết tay có ý nghĩa hơn những lời nói yêu đến trăm vạn lần. Và những va chạm nhẹ nhàng ấy khiến người đàn ông tin rằng họ đang sở hữu sức mạnh to lớn, khiến người phụ nữ tin rằng mình đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông của mình.

 

Chap 21:

Bữa cơm giữa bố mẹ và em thật sự làm tôi tin rằng mình là thằng đàn ông có vợ. Cả bố và mẹ tôi đều hài lòng về em. Nụ cười trên khuôn mặt hai người cho tôi tin vào điều đó.

Lúc mới dẫn em về nhà, sau khi giới thiệu và chào hỏi, em lon ton vào bếp cùng phụ mẹ tôi nấu ăn. Tôi đã hơi bất ngờ một chút. Vì em từng thỏ thẻ với tôi rằng em không giỏi việc bếp núc. Nhớ lần ra mắt bạn bè, em đã vật lộn với gian bếp và căng thẳng lắm để hoàn thành bốn hộp bento. Mặc dù trông đẹp mắt và ăn khá ngon, nhưng so với tay nghề của những cô gái mà tôi quen, em vẫn ở mức DƯỚI ĐẠT. Cái mà tôi quan tâm ở cô bé này là sự nhiệt tình. Mặc dù em không biết hay có thể làm không tốt, nhưng em sẽ cố gắng để làm một cách trọn vẹn. Tôi tin rằng khi ở trong bếp cùng mẹ tôi, em cũng sẽ cho bà thấy điều đó. Và bà hẳn đã hài lòng với cô con dâu ngoan như vậy.

- Du à, cháu quen thằng Phong nhà bác lâu chưa?

- Dạ… hai… hai năm ạ.

Vỹ Du lúng túng, mặt em đỏ hồng một cách đáng yêu. Cả mẹ và bố tôi đều ngạc nhiên, họ hỏi dồn.

- Thế cơ à? Sao thằng Phong nhà bác chẳng nói gì thế nhỉ?

Tôi cười xòa, tiện tay gần đó xoa đầu em, mái tóc ngắn cũn mềm mại làm tôi thích thú.

- Thì chẳng phải con đã mang con dâu về ra mắt bố mẹ rồi sao ạ.

Em bẽn lẽn. Cái ngại ngùng của cô gái ra mắt bố mẹ chồng làm tôi lạ lẫm.  Tự nhiên muốn trêu chọc em, cho hai gò má hồng rực và mắt ươn ướt mới thôi. Vỹ Du của tôi không đẹp một cách kiêu kỳ sắc sảo, em sở hữu vẻ đẹp hiền hòa và duyên dáng lạ. Tôi từng ngẩn ngơ ít nhất một lần từ lần đầu gặp em. Tất nhiên, không phải là một tháng trước, mà là tôi của những năm còn là cậu sinh viên trên giảng đường đại học.

Đó là một hôm trời nắng gắt, tôi tiện đường tạt vào nhà cô em họ để nghỉ trưa. Đúng hôm ấy Vỹ Du cũng sang nhà Linh để làm bài tập nhóm. Khi tôi bấm chuông, người ra mở cửa không phải là Linh mà là Vỹ Du. Mắt em to tròn, rèm mi cong vút và cái má lúm ẩn hiện làm tôi như bị thôi miên. Em hơi ngạc nhiên và ngại ngùng vì giáp mặt tôi, bởi tôi là một người lạ. Vừa hay lúc đó, Linh chạy ra chào hỏi. Nhưng con bé vụng về ấy quên cả việc giới thiệu tôi với em làm quen nhau.  Tôi của những năm sinh viên là một thằng nhát gái, lúc ấy tôi lại thầm thích Ly nên không mảy may có ý nghĩ muốn làm quen với Vỹ Du. Chỉ biết rằng cô bé có cái má lúm bên trái vẫn thường hay xuất hiện tại nhà Linh, những lúc em cười tinh nghịch và nhí nhảnh là những lúc tôi thấy em đẹp nhất. Nói cách khác, tôi ngưỡng mộ nét đẹp hồn nhiên, trong sáng của em. Cũng có thể đó là một phần lý do để tôi luôn mượn cớ vào nhà Linh mỗi giờ nghỉ trưa.

Chúng tôi vô duyên lướt ngang qua nhau như thế trong đời, cho đến khi tôi đi du học, em tuyệt nhiên không còn xuất hiện nữa. Tôi chỉ nhớ rằng mình bị ám ảnh bởi hình bóng của Ly. Kể cả khi tôi sắp trở về Việt Nam.

- Em không nghĩ chị Ly lại là người như thế. Hừm. Mất hình tượng quá!

- Anh còn bất ngờ hơn em ấy chứ! Nếu đó là một người khác, không phải Thành, thì có lẽ anh đã không trách Ly và có thể sẽ quay trở về bên cô ấy.

Tôi chia sẻ với cô em họ chuyện của mình. Cô em ấy lí lắc và hay gây rắc rối, nhưng mỗi lần tôi có chuyện gì đó, đều là cô bé ấy giúp tôi giải quyết một cách êm xuôi. Có thời điểm Ly đã liên tục gọi điện, nhắn tin và nói rằng muốn gặp tôi. Cô ấy thậm chí còn nói sẽ sang tìm tôi nếu tôi không trở về Việt Nam. Tôi ngập ngụa trong những suy nghĩ chồng chéo. Bởi tôi nhận ra Ly không phải là người con gái thích hợp dành cho mình. Tôi càng không thể vì cả nể mà đến với Ly, đồng thời làm tổn thương thằng bạn thân nhất.

- Em có cách này. Anh cứ bảo là anh có người yêu đi! Xong dẫn bạn gái ra mắt chị Ly với anh Thành. Thế là chị Ly hết mơ mộng gì nữa.

Ban đầu tôi xua tan cái ý kiến của Linh. Nhưng đến lúc không nghĩ được cách nào hay hơn, tôi đành trèo lên lưng hổ - nhờ Linh giới thiệu cho tôi một cô bạn gái.

- Anh nói tiêu chuẩn của anh đi! Em tìm cho!

- Ừm…

Tôi ngẫm nghĩ một lúc lâu. Bởi tôi không đặt cho mình một hình mẫu chuẩn nào cả. Chỉ cảm thấy hợp thì có thể yêu, còn không hợp thì cố gắng lắm cũng không thể tiến xa hơn mức bạn bè. Rốt cuộc, tôi nói bâng quơ.

- Người nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, dễ bảo, tinh tế càng tốt. À, có má lúm.

Linh bật cười sằng sặc, con bé ôm bụng cười ngả nghiêng trên ghế. Nó nguýt dài chê tôi dê già đòi gặm cỏ non. Nhưng không hiểu sao sau ba phút nó tắt phụt bộ mặt mỉa mai ấy, nhìn tôi với dáng vẻ nghiêm trọng.

- Ê, không phải anh đang nói đến Vỹ Du, bạn thân của em đấy chứ?

- Hả? Vỹ Du nào cơ?

- À, cái đứa mà đợt em học năm nhất, anh có qua nhà em mấy lần xong gặp nó mở cửa cho anh ấy!

Tôi cố lục tìm trong trí nhớ của mình. Cũng không phải tự nhiên mà tôi kể rành rọt những tiêu chuẩn của mình ra cho Linh nghe như thế, chắc chắn tôi sẽ chỉ hợp với những cô nàng tính tình giống như vậy thôi. Nhưng… tự nhiên thêm từ “má lúm” đằng sau.  Tôi chợt “à” lên một tiếng. Rõ ràng là hình ảnh Vỹ Du đã gợi cho tôi một cô bạn gái kiểu mẫu. Không hiểu sao nhưng tôi thật sự ấn tượng với cái má lúm tròn xoe của em. Nhất là khi em cười. Và cho đến khi gặp lại em sau ngần ấy năm, ngay từ những phút đầu tiên, tôi không thể không nhìn chăm chú vào khuôn mặt em, má lúm bên trái đủ duyên và yêu đến lạ để làm tôi điên đảo. Tôi thừa nhận, tôi phải lòng em từ những lần như thế…

- Hey, anh đang ngồi làm thơ à?

Vỹ Du xuất hiện bên cạnh tôi lúc nào không hay. Em làm tôi thoáng giật mình, hơi hoảng hốt và xấu hổ khi có ý nghĩ về em nhiều như thế.

Tôi không hiểu có phải khi người ta yêu nhau vẫn hay dành thời gian để nghĩ về nhau nhiều nhất trong ngày không nhỉ? Bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ, hình ảnh quá quen thuộc vẫn hiện lên trong tâm trí, và nhất định phải nghĩ về người mình yêu nhiều hơn tất cả những thứ khác. Sao người ta có thể yêu không mỏi mệt như thế? Và nếu một ngày trở nên mỏi mệt, người ta sẽ đối diện với tình yêu của mình như thế nào nhỉ?

- Mẹ nói chuyện với em nhiều lắm anh ạ. Mẹ tâm lý quá!

Mắt em long lanh, nhìn lên những vì sao trên nền trời đen thẫm.

- Ước gì sau này mẹ chồng em cũng tâm lý và quý em như mẹ anh nhỉ?

Em khẽ ngả đầu vào vai tôi. Tôi còn tưởng em đang đùa, hoặc đang nhõng nhẽo gì đó. Nhưng giọng điệu của em chẳng giống như đùa gì cả.

- Em đang cầu hôn khéo anh đấy à?

Tôi mỉm cười trêu chọc, em cố tình im lặng không đáp.

- Không. Chỉ cần như thế này thôi, như lúc này thôi.

Em nhắm nghiền đôi mắt như đứa trẻ ngủ say. Tôi thấy có gì là lạ trong câu nói của em, nhưng có lẽ đàn ông vẫn vô tâm như thế. Nếu không nói thẳng thì họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được ý tứ của phụ nữ. Người con gái bên cạnh tôi đang toan lo điều gì tôi chẳng rõ, tôi chỉ biết phút giây có em bên cạnh bồng bềnh như một giấc mơ. Cũng chính vì là một giấc mơ mà nó tan biến ngay khi tôi chưa kịp tỉnh. Lúc tỉnh ra rồi mới bỡ ngỡ và hoảng hốt đi tìm.

 

Chap 22:

Sau ngày ra mắt bố mẹ tôi, chúng tôi hầu như không gặp nhau. Vỹ Du bận và tôi cũng vậy. Công việc ở công ty chất lên thành núi, thời điểm này trong năm đang là thời vụ du lịch, phòng Sale của công ty tôi phải tăng giờ làm và thậm chí, có những hôm cả phòng cùng ở lại làm cho xong các tour cũng như mua hợp đồng, sắp xếp, phân công công việc cho ổn thỏa. Nhiều khi đang làm việc, tôi ngó nghiêng vào điện thoại để chờ tin nhắn mới. Nhưng tuyệt nhiên không có. Đến một tin khuyến mại của tổng đài cũng không. Hẳn bạn sẽ thắc mắc rằng tại sao tôi lại không chủ động liên lạc, tại sao tôi lại phải chờ đợi, tôi là thằng đàn ông cơ mà?

Chỉ là tự nhiên tôi sợ mình không biết nói gì… Những câu hỏi thăm đơn điệu bình thường chắc khiến Vỹ Du chán ngấy, ngay như bản thân tôi cũng không thấy hứng thú với những câu hỏi thăm nhạt nhẽo ấy.

“Anh ơi, hết một tháng rồi nhỉ?”

“Ý em là sao?”

“Chuyện của anh với Vỹ Du như thế nào rồi? Em hứa với Du là chỉ “hợp đồng” một tháng thôi. Nếu anh còn chưa bắt được trái tim nàng thì em biết làm sao?”

“Anh tự biết cách giải quyết. Không cần phải lo chuyện bao đồng đâu bà cô trẻ ạ.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

“Vỹ Du biến mất rồi…”

“Biến mất?”

“Vâng. Nghe bảo đòi đi công tác ở đâu ấy. Nó tự nhiên biến mất anh ạ. Thế nên em mới gọi cho anh chứ!”

Đầu óc tôi rối beng. Vỹ Du có thể biến mất đi đâu được? Tại sao em lại biến mất?

Trong trí nhớ của tôi, buổi ra mắt ở nhà với bố mẹ tôi đều diễn ra suôn sẻ, em thậm chí còn ngỏ ý quý mến ông bà lắm mà. Thế thì tại sao? Vấn đề không phải là gia đình tôi, chắc liên quan trực tiếp đến tôi?

Tôi tức tốc chạy đến nhà Linh, mặt con bé ỉu xìu. Nó bảo mới sáng sớm sang nhà Vỹ Du đã không thấy đâu, như thường lệ, con bé mò lên công ty mà Vỹ Du đang làm để ngồi chờ. Rốt cuộc nhận được thông báo từ anh nhân viên cùng phòng với Vỹ Du, nói là em đi công tác. Linh hớt hải gọi điện cho tôi.
Tôi ngồi trên ghế sofa vò đầu bứt tai. Linh nhìn tôi chăm chú, đôi mắt nó mở to, tay chống cằm.

- Em hỏi thật nhé, cái hôm mà anh đưa nó về nhà anh ý, anh có làm gì nó không?

- Hả?

- Ừm… thì… ý em là… anh có trót… không kìm nén được cảm xúc rồi chẳng may làm gì đó mà không được sự cho phép của Vỹ Du ấy!

Xem kìa, đầu óc cô em gái thậm chí còn linh hoạt hơn tôi. Nó có thể nghĩ tới những thứ đen tối mà tôi còn chưa dám nghĩ đến?!? Thật ra, là thằng đàn ông, lại đứng trước người con gái mà mình yêu, tôi có thể không có cảm giác và ý nghĩ nào sao? Nhưng dù có thế nào tôi cũng tuyệt đối không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối. Với tôi, tôi tôn trọng bạn gái và mọi quyết định của cô ấy. Huống hồ Vỹ Du là cô gái đơn giản, vô tư và hồn nhiên như thế.

- Em thôi đi, anh của em là ai chứ?

- Thì anh cũng là đàn ông mà.

Linh đưa tay lên miệng cắn nhẹ, ánh mắt con bé có vẻ xìu xuống, không sáng rỡ như khi nghĩ ra cái chuyện đen tối kia.

- Thật ra thì…

- Thật ra thì sao?

- Ừm… cũng có lần… chuyện xảy ra hơi nhạy cảm một chút!

- Nhạy cảm như thế nào?

Lên Đầu Trang



XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.GIAITRI321.PRO