Tôi đã nói cứng với anh rằng tôi sẽ chạy, nhưng liệu rằng tôi có chạy được không? Chuyện anh mạnh hơn tôi là một nhẽ, còn chuyện tôi yêu anh cũng rõ rành rành như thế…
- Hey, vậy bao giờ chàng về? Chắc nhớ chàng lắm nhỉ?
- Ờm. Cũng chưa biết. Bao giờ đi ký hợp đồng thì cũng phải dựa vào đối tác, ký xong là về, chưa thì cứ ở lì đó, bao giờ ký được thì thôi. Hoặc không ký được thì cũng xác định chắc chắn là không thay đổi được gì thì mới lui về.
- …
- Tại vì nhớ nên mới phải ra ngoài bay nhảy đây này.
Tôi bẽn lẽn thú thật. Rõ ràng đối diện với cô nàng này tôi dễ mở lòng hơn rất nhiều. Bởi vì tôi tin vào sự đồng cảm của cô ấy. Ít nhất cô ấy cũng đã từng yêu, đang yêu và chắc chắn cũng trải qua những phút yếu lòng như tôi lúc này. Cả những lúc chông chênh nữa…
- Ừ. Giai đoạn này đang là đẹp nhất mà. Tán tỉnh, vờn bắt nhau chán chê. Đến một lúc nào đó, lại thấy chán nhau, chẳng buồn nhìn mặt nhau nữa cơ đấy!
- Thế á?
Tôi bất giác giật mình. Cái giai đoạn chán nhau thì tôi có biết. Nhưng đến mức chẳng buồn nhìn thấy mặt nhau thì đúng là tôi chưa nghe qua bao giờ. Nếu điều đó có thật, sẽ xảy ra thật với chúng tôi thì chắc khó chịu lắm nhỉ?
Bây giờ, có cảm giác của một đứa con gái đang yêu. Lâng lâng là thế…
Sau này, có cảm giác của một đứa con gái chán yêu. Sẽ như thế nào đây?
- Haha, bị dọa cho xanh mặt rồi. Ai bảo yêu anh lắm vào!!!
Cô nàng phá lên cười, tôi lại chẳng thấy hay ho tẹo nào. Đang yên đang lành bị dọa cho sợ đến co rúm người.
- Thật ra, đó là giai đoạn của thời kì hôn nhân rồi. Nói thật là lúc ấy, cậu ăn mặc lôi thôi lếch thếch, không chú trọng hình thức của bản thân mà xem, ông xã nhà cậu lại chẳng chán không buồn nhìn ấy à. Đảm bảo về đến nhà chỉ xà vào bàn cơm rồi cắm cúi ăn thôi. Mồm thì có thể nói là ngon đấy, nhưng mắt cấm có ngước lên nhìn vợ lấy một lần…
Cô bạn nói cho tôi hay cái viễn cảnh mà bất cứ đôi vợ chồng nào cũng dễ bắt gặp. Thật ra nếu nói ở thời kì hôn nhân thì không phải là tôi không biết. Đúng là ai dù có yêu thương nhau đến đâu cũng sẽ có lúc đâm ra chán ngán. Đến việc không đổi mới bản thân thôi cũng như là hành hạ đối phương rồi chứ nói gì đến việc lôi thôi, lếch thếch. Nhưng khốn nỗi, đã chấp nhận bị trói buộc bởi việc chồng con thì cũng chấp nhận trút bỏ thân phận từ những cô thiếu nữ xinh đẹp kiêu sa trở thành các “bà thím” mất rồi. Lúc bấy giờ chỉ có hạnh phúc gia đình là quan trọng nhất, sự no đủ, sung túc của chồng con là đặt lên trên hết, đâu còn thời gian để quan tâm đến bản thân. Nói đi nói lại vẫn là phụ nữ khổ. Vốn mang thân phận phái yếu mà nhiều khi còn phải gồng mình gấp mấy phần phái mạnh. Cũng đi làm công việc xã hội, làm xong lại trở về trong vai trò nội trợ đảm đang. Thế mới có câu: “Đàn ông hãy thử đi đôi giày của phụ nữ”. Có như vậy các đức ông chồng mới hiểu rằng việc làm vợ, làm mẹ không đơn giản chút nào. Ngay cái việc cỏn con như thử đi giày cao gót của phụ nữ đã làm khó biết bao ông chồng thì thử hỏi việc nội trợ các ông đảm đương được mấy phần?
Khi tôi quay sang nhìn, đã thấy mắt cô bạn ngấn nước. Vừa nãy còn cười vui như thế sao bỗng chốc lại chạnh lòng rồi? Tôi có nói gì sai khiến cô ấy phật ý hay không? Dù có lục trí nhớ như thế nào chăng nữa cũng không thấy mình gây ra lỗi lầm gì. Dẫu vậy tôi vẫn áy náy.
- Có chuyện gì thế? Sao cậu khóc rồi?
- …
- Nào, lem cả mascara này. Nói ra xem nào!
Tôi hơi hốt hoảng. Bình thường cô ấy khéo léo, điềm đạm, vốn là cô gái xuất sắc nhất nhì phòng tôi về ứng xử. Có lẽ một phần cũng vì cô ấy biết cách điều tiết cảm xúc bản thân sao cho phù hợp, chưa một lần thấy cô ấy yếu đuối trước mặt mọi người. Nhưng lần này…
- Tuấn đá mình rồi! Chúng mình sống thử được hai tháng…
Tôi ngỡ ngàng. Là cái anh chàng mà bữa cơm trưa văn phòng bất chợt có mưa, chàng ta vội vàng gọi điện hỏi thăm để đánh xe qua đón bạn gái đấy ư? Ừ, tầm đó đến giờ cũng được hai tháng rồi còn gì. Lúc bấy giờ tôi chưa quen anh, cho đến khi chúng tôi yêu nhau tròn một tháng…
- Hai năm đánh đổi bằng hai tháng. Mình dại quá đúng không?
Cô nàng khóc lem hết mascara trên mắt, nhưng thật sự nhìn vẫn xinh và kiều diễm lạ. Tôi chớp chớp mắt, tự thấy mắt mình cay cay.
Người ta hai năm còn chưa chắc chắn được điều gì, huống hồ mối quan hệ của mình mới chỉ được có hai tháng. Có khi nào đến một lúc nào đó mối quan hệ này cũng sẽ tự nhiên chết yểu?
Tôi hoang mang. Vừa sợ vừa buồn. Tự nhiên buồn cho bạn buồn luôn cả cho mình. Tôi biết mình không nên dao động, một khi đã đặt niềm tin vào nơi anh thì hãy chỉ làm chăm chỉ một việc thôi, đó là TIẾP TỤC TIN!
Nhưng giống như cô bạn tôi, cũng đã từng tìm hiểu, đã từng yêu, thậm chí sống cùng nhau như vợ chồng, cuối cùng cũng chỉ vì lý do KHÔNG HỢP mà cô nàng bị đá ra xa cuộc sống của anh người yêu. Thế có đau xót không? Ngần ấy thời gian của đời con gái có đủ đau xót không?
Từ khi cô bạn khóc, chúng tôi im lặng. Ngoài trời bỗng đổ mưa. Mưa hối hả như trút, tôi nhớ đến cú điện thoại của bữa trưa văn phòng hai tháng trước. Đến nay, tất cả tan thành bóng mưa. Cô bạn tôi khóc rấm rứt. Tôi càng buồn, càng não lòng khi nghĩ đến tình yêu và sự chung thủy, niềm tin và sự đánh đổi. Thật ra, tất cả chỉ cách nhau có một cái lật tay. Ai đó muốn lật trắng thành đen đều dễ, quan trọng là có muốn kiên định ở một mặt mãi hay không thôi…
Chap 40:
Khi mong muốn được khuây khỏa tôi đã chọn cách ăn mặc đẹp, trang điểm tươi tắn, đi café chuyện phiếm với bạn. Cuối cùng tôi học được sau buổi nói chuyện là những toan lo rất thường của người con gái. Con gái khi yêu thường quá xem trọng đối phương, coi đối phương mà mục tiêu số một của mình và chỉ cần nhắm mắt nhắm mũi cũng nhất định phải đạt tới cái đích số một ấy. Nhưng ngược lại, với con trai thì khác. Họ không coi người con gái mình yêu thương là số một, dù đó là chàng trai tốt đến cỡ nào. Có thể thời gian đầu, khi bắt đầu tìm hiểu, ở giai đoạn hẹn hò, bạn gái sẽ chiếm một vị trí quan trọng nhất định. Nhưng khi đã nhận lời yêu, tất lẽ dĩ ngẫu họ sẽ “được” gạt sang một bên vào danh sách “những người quan trọng”. Ở thời điểm này và mãi mãi về sau, dù có mong muốn một lần vươn lên đứng ở vị trí thứ nhất cũng là rất khó khăn.
Quay lại chuyện của cô bạn tôi. Cô ấy thừa xinh đẹp, đủ giỏi giang, lại khéo léo và có điều kiện gia đình tốt, khi yêu đã quá sức tận tâm yêu một người con trai. Rồi khi người con trai trở thành người đàn ông của cuộc đời cô ấy, cô ấy hiển nhiên càng tôn trọng, càng tôn trọng lại càng muốn nâng niu. Nhưng phái mạnh bản tính thích chinh phục, nếu cứ mãi cung phụng họ thì họ trở nên dễ chán ngán. Cuối cùng cái gì đến cũng sẽ đến, khi chán ngán rồi chỉ có thể nói chia tay với lý do “không hợp”.
Tất nhiên trường hợp của cô bạn tôi là vì cô ấy quá say tình và anh chàng kia cũng thuộc dạng “trai hư”. Nếu là một người đàn ông tốt, sẽ không vứt bỏ bạn gái mình một cách thản nhiên như vậy. Anh chàng kia hư một cách trơ trẽn, hư công khai.
Lúc kể chuyện, cô bạn tôi chỉ mím môi không dám khóc. Không biết vì hận hay vì vẫn còn yêu. Tôi chẳng rõ. Chỉ rõ một điều, cái khái niệm về “đàn ông” của hai chúng tôi là khác xa nhau.
Cô ấy nghĩ anh ta sẽ là người đàn ông của mình nên dâng hiến.
Cô ấy nghĩ một người con trai trở thành một người đàn ông khi mà anh ta sở hữu người anh ta yêu. Sở hữu theo nhiều nghĩa…
Cô ấy nghĩ một người con trai khi yêu sẽ nâng niu, chiều chuộng cô ấy, còn người đàn ông sẽ đón cô ấy về ở chung một mái nhà…
Còn tôi, tôi quan niệm khác hẳn.
Đàn ông là người con trai trưởng thành, chín chắn, có trách nhiệm và biết lo cho người phụ nữ của mình.
Hiểu thế nào cũng được, điều quan trọng là phải hiểu về mức độ trưởng thành trong tâm thức, không phải sự trưởng thành về thể xác và mong muốn dục vọng!
Có lẽ vì đã hiểu sai, nên cô bạn tôi đã hành động sai, đã trở nên quá nhu mì và ngoan ngoãn để yêu một người mà cô ấy cho rằng xứng đáng.
Thật ra, lỗi không hoàn toàn ở anh chàng kia. Vì anh ta “hư” đã là bản chất, nhưng cô bạn tôi lại không thể nhận ra bản chất đó, nên nếu trách, cũng nên trách cô bạn tôi một phần…
Tôi thương bạn, nhưng không thể bênh cho bạn. Ở cái thế giới sống này, nơi mà chúng tôi cùng chung sống dù có hiện đại tới đâu, tân tiến và Tây hóa tới đâu cũng vẫn là thủ đô của một quốc gia thuộc khu vực Á Đông. Dẫu có biện luận thế nào thì tình yêu đôi lứa cũng không nên tiến đến một cái kết hờ: Sống thử. Tất nhiên, có sống thử hay không và nên sống thử hay không còn tùy vào nhận định của mỗi người, nhưng riêng bản thân tôi thấy đó là điều không nên xảy ra trước hôn nhân. Có lẽ tôi là người phong kiến, cổ hủ và cứ thích ôm khư khư những giáo điều xa lạ. Nhưng thiết nghĩ khi làm gì đó nên trân trọng bản thân mình và giữ gìn cho cả người mình yêu thương.
Tôi không ngần ngại nói với cô bạn tôi điều này, cô ấy gật đầu thú nhận rằng cô ấy đã sai. Cô ấy từng nghĩ rằng khi thuộc về nhau người ta có thể hình thành một bản giao kèo ngầm định giữa hai con người, đó là danh dự, là tình thân, là những mối quan tâm lo lắng khiến cả hai trở nên khăng khít với nhau hơn.Nhưng rốt cuộc cô ấy cũng lầm. Bởi đó chỉ là một bản giao kèo ngầm định nên đâu thể chắc chắn rằng anh chàng người yêu có thể hiểu, hoặc hiểu nhưng chưa chắc đã muốn nhận lời…
Đối với tình yêu, nếu có thể, nên trân trọng bằng nhiều cách khác. Nếu tình yêu vụn vỡ vì lý do nào đó không thể đến được với nhau, biết đâu còn đáng nhớ và đáng trân trọng hơn trong quá khứ…
Khi tôi đem chuyện này kể với mẹ, tất nhiên, không đích danh cô bạn tôi, chỉ bóng gió về việc sống thử với bạn trai, mẹ tôi hỏi một câu khiến tôi lạnh người.
“Con có bạn trai rồi à? Có rồi thì nói với mẹ, sao phải rào trước đón sau như thế?”
Tôi lấy cớ đêm khuya nên chúc mẹ ngủ ngon và cúp máy vội. Nếu tôi lỡ dại miệng thừa nhận có bạn trai rồi chắc chắn mẹ tôi sẽ làm ầm lên vì nghĩ rằng đó là chuyện của tôi. Thế nên tôi chẳng bao giờ có thể tỉ tê tâm sự với mẹ ngọn nguồn những câu chuyện nhạy cảm. Kể từ khi tôi còn là đứa con gái lớp trung học, cho đến tận bây giờ, là đứa con gái đến tuổi cập kê.
Tôi tự nhủ, sau này, khi tôi có một cô con gái nhỏ, tôi sẽ học cách để gần gũi với con, để có thể nói chuyện và lắng nghe con, để tôi có thể dạy con những điều mà một người con gái cần biết, cần quan tâm và cần phải gìn giữ.
Có những thứ mà nếu giữ được, người con gái sẽ trở nên rất sáng giá trong mắt bạn trai. Cũng có những thứ người con gái cần phải hy sinh để giữ được tình yêu của mình.
Và những gì sẽ được, những gì sẽ mất, làm sao để cân bằng mối quan hệ và làm sao để học cách tin yêu vừa đủ… Tôi sẽ dạy con gái tất cả những gì có thể, vì tôi mong muốn con gái tôi có những cảm nhận riêng dựa trên nền kiến thức chung mà mẹ nó đã dạy. Tất nhiên, trước khi làm được điều đó, tôi cũng cần phải học sao cho đủ. Bài học hôm nay từ một người bạn đi trước, tôi mong rằng mình sẽ không vấp phải. Còn biết bao nhiêu bài học khác mà nếu muốn truyền dạy cho con gái bé bỏng sau này, bản thân tôi cũng phải trải qua một cách kiên cường nhất.
Những trang nhật ký hôm nay quả thật nặng nề. Suy nghĩ về sự được mất, về tình yêu và lừa gạt khiến đầu óc tôi quay quay. Nhưng vốn dĩ cuộc sống này nhiều mặt. Nếu đã thừa nhận và khao khát được yêu thì phải dám đương đầu với những thử thách của riêng nó. Và cuộc sống này nếu thiếu đi mảnh ghép của tình yêu thì đâu đó ta sẽ phải nghe những lời than thở về nỗi bất hạnh.
Chap 41:
Cuộc gặp mặt của những cô nàng độc thân vui tính thật sự ấn tượng. Chúng tôi ăn mặc thật đẹp, diện váy áo thật xinh, từ lúc nào trở nên quyến rũ lạ lùng trong mắt những người đàn ông xung quanh. Chúng tôi háo hức đến mức luôn muốn co chân nhảy nhót và hát là lá la một giai điệu nào đó. Cũng phải thôi, vì chất men có tác dụng kích thích dây thần kinh mà. Dây thần kinh hưng phấn của cả thảy chúng tôi đều dâng cao tột đột.
Uống vì một cô gái vừa chia tay – không ai khác là cô bạn tôi.
Uống vì một cô gái vừa yêu nhưng vẫn bắt tay làm bạn với cô đơn – không ai khác là chính tôi.
Uống vì tất thảy đàn ông trên thế gian này đều dễ dàng bị lôi kéo giữa tửu và sắc – chúng tôi cũng học cách để mình bị lôi kéo trong cái mớ ấy!
Các anh được phép uống rượu và bàn về đàn bà, tại sao chị em phụ nữ chúng tôi không thể làm điều tương tự?
Chúng tôi cũng sẽ uống, sẽ nhâm nhi khi buồn và gào thét khi cần thiết để giải khuây.
Chúng tôi cũng sẽ đặt các anh lên bàn cân, đo chỉ số lãng mạn, chung tình và đểu giả.
Cuộc hội họp bí mật không thường niên làm các cô gái trở nên khác lạ. Chúng tôi thừa nhận chính những lúc trở thành “gái hư” như thế này chúng tôi mới thấy hình mẫu “gái ngoan” những ngày thường của mình “gà” quá! Thảo nào các anh chàng dễ chăn dắt, thảo nào chúng tôi lụy tình đến u mê.
Nhưng rồi tất cả cũng đã được giải quyết. Tôi la ó hầu như to còi nhất trong đám con gái. Chúng nó chỉ vào tôi cười cợt, nói rằng tôi là đứa hạnh phúc, là đứa may mắn, ít ra anh người yêu cũng chỉ đi công tác xa chứ đâu có đá đít hay bỏ rơi tôi.
Tôi cười trừ. Uống ực một cái cạn ly rượu sóng sánh, cay xè cuống họng, mắt cũng cay cay.
Sáng sớm, lúc tôi đi ngang qua công ty của anh, có một chị nhìn quen quen lại bắt chuyện, chị hớn hở.
- Phong về chưa em?
Tôi ngạc nhiên lắm, sao người của công ty chị mà chị lại hỏi tôi? Anh đi công tác cho công ty chứ đâu phải cho tôi mà tôi quản được thời gian của anh?
- Em chưa thấy tin tức gì chị ạ.
- À, ra thế. Chắc sợ bị em đá nên mới thế. Cả công ty chị đồn ầm hết cả lên em ạ!
- Có chuyện gì hả chị?
- À… chị nói ở đây cũng không tiện… nhưng mà thấy em tội nên chị cũng bảo nhỏ cho nhé…
Chị ấy nói nhỏ thật, ghé vào tai tôi thì thầm. Có chuyện gì đó giữa anh và cô giám đốc của công ty đối tác khiến cho bản hợp đồng bị kéo dài vô thời hạn. Nghe đâu cô ấy vì thích anh, chỉ đích danh anh nên mới bị cố tình đối xử như thế.
Tôi gai người. Mọi thứ ám ảnh về sự chung thủy và lòng tin vừa hôm qua mới lắng xuống nay đã được dịp nổi sóng. Tôi không nghi ngờ anh, mà cảm giác hoang mang như sắp vụt mất.
Nếu có chuyện gì đó không ổn, anh hẳn nhiên sẽ tỉ tê với tôi. Ờ, phải rồi, nhưng nếu chuyện đó liên quan tới gái gú, liệu rằng anh có dám kể hay không?
- Đàn ông đàn ang, anh nào chả muốn ăn vụng nay một tí, mai một tí. Nhưng quan trọng là phụ nữ chúng mình phải khéo em ạ.
Chị ấy nói rồi tủm tỉm cười quay đi. Tôi đứng như trời trồng. Vừa hay tôi lại nổi sóng. Cứ nghĩ đến chuyện “chẳng may”…
Chẳng may anh không về nữa…
Chẳng may anh xiêu lòng…
Chẳng may tôi bị anh phản bội…
Tôi về nhà nằm vật ra giường, nước mắt tự nhiên chảy quanh má. Ơ hay kìa, anh có làm gì tôi đâu, chưa có thông tin gì chính thức từ anh cả, thế mà tôi bị dao động. Cảm giác lúc này thật tồi tệ, như muốn tin nhưng lại chẳng dám tin. Nếu có anh ở đây chắc tôi vừa đấm thình thịch vào người anh, vừa dúi mặt vào lòng anh mà khóc nức nở.
Vì tôi đã mong chờ một người xứng đáng đến và yêu tôi đủ nhiều…
Vì tôi chỉ cần một tình yêu lâu dài và tiến tới hôn nhân…
“Em đang làm gì thế? Anh đau đầu quá t.y ơi ”
Tin nhắn của anh đến lúc thật đấy. Nước mắt đã chảy dài khi với điện thoại đọc cái tin này lại càng muốn nằm yên mà khóc.
Sau khi chán chê mê mải, cũng send đi cho anh một tin nhắn để anh đỡ lo.
“Em ra ngoài chơi với mấy cô bạn. Anh thư giãn một lúc nhé, thử nghe bản piano không lời ca khúc Right here waiting for you đi anh.”
Tôi gợi ý cho anh cũng như gợi ý cho bản thân. Bởi tôi thích bài này điên dại, tôi chạy ra bật nhạc và để chế độ repeat mãi cho đến khi tôi không thể nghe được nữa. Ít khi tôi thấy chán và hiếm khi tôi nghĩ đến chuyện chuyển bài hát khác. Ca từ trong bài hát như thể nói hộ lòng tôi vậy. Vì tôi đã nguyện sẽ chờ đợi nên mãi vẫn quyết định chờ đợi, chờ đợi một tình yêu đích thực, một người con trai đích thực dành cho tôi.
Và có một chữ NẾU:
- Nếu anh không phải là người tôi cần tìm…
- Nếu anh không phải sinh ra để dành cho tôi…
- Nếu anh chẳng muốn thật lòng và không mong chờ một mối quan hệ bền vững…
Đầu óc tôi như tan ra, mọi thứ trở nên trống rỗng và nhẹ bẫng. Tôi thiếp đi lúc nào không biết…
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Chap 42:
Khi tôi tỉnh dậy, có mấy cuộc gọi nhỡ đến máy của tôi. Thì ra là những cô bạn trong hội độc thân. Tôi sốt ruột gọi lại, không hiểu sao tự nhiên hôm nay lại đồng loạt gọi cho tôi? Có vụ gì hot chăng?
“Ê, tụ tập đập phá đi mày!!!”
Giọng Linh oang oang bên ống nghe. Tôi giật thót.
“Vụ gì thế? Sao tự nhiên lại có lệnh triệu tập gấp vậy, bình thường vẫn báo trước thời gian địa điểm cơ mà!!!”
“Ơ hay, thích thì nhích, sao phải xoắn nhỉ? Đi nhậu và kara bét nhè nhé? Trang điểm đi cưng, lát tao nhắn tin cho địa chỉ.”
Nói rồi con giời tắt máy, tôi nghe tim mình đập thình thịch. Cảm giác mơ hồ như thể quyết định đi hay không sẽ giải quyết một số vấn đề của tôi lúc này. Thông thường, khi một thành viên nào đó trong FA có người yêu thì sẽ vắng mặt trong các buổi tụ tập của hội. Đó là lẽ dĩ nhiên vì họ còn mải bận yêu với đương, làm gì có thời gian cho hội những cô gái ế ẩm.
Nhưng tôi… sao lại có trong lần họp mặt này?
Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ đi. Quẳng gánh lo về anh đi mà sống. Anh có thể là lẽ sống khi tôi yêu anh tha thiết và mặn nồng, nhưng xét về lâu về dài, anh cứ như cục nhọt khiến tôi âm ỉ. Thật xấu hổ khi so sánh như vậy, để anh biết được chắc tôi cũng chẳng yên thân. Nhưng xét từ cục diện thực tế, tôi đang bực bội và muốn trút hết bực bội vào anh. Đáng tiếc anh lại không ở đây. Anh ở xa tít tắp cùng với những tin đồn tình ái . Giỏi cho anh là cứ đi đến đâu lại có gái quây theo đó. Nhưng xét cho cùng anh phải tỉnh táo để nhận ra đâu là bến bờ bình yên của anh chứ????
Bến bờ đó chẳng phải đang NGOAN NGOÃN ở nhà đợi anh saoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo oooooooooooooooooooooooo!!!!
Ngày… tháng… năm…
Tôi thiếp đi được một lúc. Tất nhiên là rất mỏi mệt, cổ họng bỏng rát, khô khốc. Tôi và các cô gái đã uống quá nhiều rượu. Khi tôi tỉnh, các cô còn đang ngáy khò khò với nước mắt nước mũi tèm lem. Tội nghiệp. Người buồn vì chia tay tình cũ, người buồn vì Ế chỏng chơ, người buồn vì bị phản bội (hờ - chưa xác thực)…
Chúng tôi đều là những cô gái mạnh mẽ, có cá tính và biết cách yêu bản thân. Xong không biết có phải vì thế mà chúng tôi dễ bị tổn thương hơn khi yêu một ai đó không?
Tôi bấm phím gọi. Gọi cho một người mà từ lâu tôi không dám nhớ tới.
“Em à?”
“Vâng”
“…”
“…”
Cuộc đối thoại thật kỳ lạ. Chúng tôi hầu như im lặng chỉ để nghe hơi thở của nhau. Tôi hơi bối rối, thoáng choáng váng vì hơi men vẫn còn. Tôi lắp bắp.
“Anh đang ở đâu thế?”
“Anh ở nhà. Em ở đâu?”
“Em… ở ngoài đường…”
“Chỗ nào? Anh qua đón em nhé!”
Tôi ngập ngừng. Việc gọi điện cho anh đã là sai, việc nhận lời chắc còn sai hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng tôi cần được vỗ về, trong lúc này, cần được tĩnh tâm. Anh là người đầu tiên tôi nghĩ tới – Ex.
“Vâng.”
Tôi ngồi ngoan ngoãn chờ anh ở một trạm xe bus gần đó. Các cô bạn của tôi vẫn ngủ say. Tôi chạy trốn ra ngoài để làm mình tỉnh táo. Nhưng chẳng biết được, không biết rằng việc gặp anh có phải là việc làm tỉnh táo hay không. Tôi luôn e ngại vì việc đó… gặp lại anh sau bao lần cố để cách xa…
- Em sao rồi?
- Em… ổn…
Tôi lặng lẽ cúi đầu. Chúng tôi ngồi ở một băng ghế đá ven đường, đường Kim Mã kéo dài thơ mộng, những hàng cây dài tít tắp xa, xanh mướt và gió len nhẹ vờn qua vai. Anh quay sang nhìn tôi một lúc rồi biến đi đâu mất hút. Thoáng sau anh xuất hiện, đặt lên tay tôi một quả dừa nước, cắm sẵn ống hút trên đó.
- Em uống rượu à? Có nhiều lắm không?
Tôi ngại ngùng. Trước mặt anh tôi luôn là cô bé ngoan. Thực sự ngoan. Ngày ấy, khi đến với anh, tôi ngây ngô, tôi non nớt và vụng về vô cùng. Có lẽ với anh luôn xuất hiện một hình ảnh tôi ngây ngô như thế nên anh lấy làm lạ với hình ảnh của tôi bây giờ.
Anh… là gì nhỉ? Anh được ví von như tình đầu. Nhưng lại không hẳn là tình đầu. Bởi chúng tôi quen nhau nhiều hơn hai năm nhưng chỉ gặp nhau có đôi lần.
Cảm xúc với anh là cảm xúc của lần đầu rung động. Biết mong nhớ, biết giận hờn, biết vui mừng hạnh phúc và biết buồn thật buồn vì cách xa.
Lần đầu tiên, ngày mưa của một kỉ niệm hè tháng tám. Tôi chuẩn bị lên lớp mười hai, chúng tôi hẹn gặp mặt nhau tại một viện bảo tàng. Đó là ý tưởng của tôi, vì tôi không biết hẹn hò là gì. Tôi đã gặp anh xa lạ và ngại ngùng biết bao. Một cơn mưa rào cứu cánh cho những buồn vui không tên, chúng tôi đi bên nhau nhẹ nhàng, gần gũi và ấm áp.
Lần thứ hai, khi tôi bị lạc ở siêu thị, một ai đó đã nhân lúc tôi sơ hở mà thó mất cái ví của tôi trong túi áo khoác. Những ngày giáp Tết, mọi người đều tất bật và tôi trở nên lạc lõng giữa bao người. Bạn bè của tôi về quê hết, chỉ còn tôi ở lại, khi ví bị lấy mất, tôi sực nhớ ra mình có một tờ năm nghìn đồng để phía ngoài túi, chắc cũng đủ cho một chuyến xe bus. Nhưng đến tờ năm nghìn ấy cũng không còn. Tôi ngẩn ngơ, ra ngồi chờ ở bến xe bus, rồi nhắn tin vu vơ với anh. Đó là sau hai năm kể từ lần gặp mặt đầu tiên, tôi với anh trở nên xa lạ hơn, chẳng còn liên lạc gì mấy. Chỉ thỉnh thoảng nhắn tin vu vơ để hỏi thăm mà thôi. Bỗng dưng lúc ấy tôi nghĩ đến anh, không phải để nhờ vả vì tôi biết nhà anh không ở Hà Nội, những ngày giáp Tết chắc anh cũng sẽ như mọi người, về quây quần bên gia đình. Tôi chỉ cần một ai đó để bắt chuyện, để tôi thấy mình bớt cô đơn và cũng là để tôi giết thời gian. Bởi tôi cứ ngồi lì ở bến xe bus mà không dám đi đâu, cũng không biết phải đi đâu khi trong người hầu như chẳng có gì đáng giá.
Anh đến sau khi nhắn tin hỏi han tôi chừng ba mươi phút. Tôi đã không nghĩ rằng anh sẽ đến. Tôi cũng không mong chờ vào điều đó, tôi chỉ ngồi chờ đợi để tâm trí thảnh thơi và hy vọng sẽ có suy nghĩ nào đó sáng suốt. Nhưng đèn pha ở phía xa rọi vào chỗ mà tôi đang ngồi, soi rõ những hạt mưa phùn bay lất phất trước mặt. Anh xuất hiện, mỉm cười và gọi tôi đi ra phía anh.
“Lên đây anh đèo, ngồi đó mãi mà không thấy lạnh à?”
Tôi co ro, chạy vội ra chỗ anh, tim như đập lên liên hồi. Không hiểu vì vui sướng hay vì sợ hãi. Chỉ biết rằng tôi đã ngoan ngoãn ngồi sau xe anh và chỉ đường để anh đưa về nhà, rồi cứ thế ngồi sau lẩm bẩm cảm ơn anh, trách cứ rằng: Sao anh lại tới?
Chỉ vẻn vẹn hai lần, sau đó chúng tôi cũng chẳng gặp lại nhau thêm một lần nào nữa. Khó để có thể cắt nghĩa được tình cảm mà tôi giành cho anh là gì.
Bản thân tôi lại càng không thể biết anh đối với tôi như thế nào? Tôi chỉ mang máng rằng đó không phải là tình yêu, đó là một thứ tình cảm đặc biệt khó để gọi tên. Rõ ràng chúng tôi vẫn tồn tại trong cuộc sống của nhau, nhưng cứ lờ nhau ra như không biết rằng mình cũng tồn tại trong suy nghĩ của đối phương, chỉ khi nào đó cần thiết mới trở nên gần gũi.
Nhớ lần gặp thứ hai, sau khi anh đưa tôi về nhà trọ, tôi làm cho anh một tô mì xào vì anh thật thà thú nhận rằng lúc nhận tin nhắn của tôi anh vẫn chưa ăn cơm, chỉ leo lên xe và phóng ra Hà Nội đón tôi ngay. Tôi cảm giác tim mình bị bóp nghẹt, vừa thương vừa thấy ái ngại cho anh. Lúc ấy tôi còn là đứa sinh viên năm nhất, chẳng biết nấu nướng gì nhiều ngoài việc xào mì. Anh ăn một tô mì ấy chắc còn đói, nhưng vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi, ngồi bên cạnh rất nhẹ nhàng để chia sẻ về cuộc sống xung quanh anh. Lần đầu tiên chúng tôi nắm tay là khi anh đề cập đến chuyện bói toán, tôi nhanh nhảu đưa tay ra cho anh bói. Một lúc sau chúng tôi chỉ im lặng và mỉm cười…
Anh bây giờ vẫn vậy, khi gặp tôi luôn thường trực một nụ cười. Và anh nói chuyện rất thật. Nếu thấy nhớ sẽ nói rằng nhớ, nếu thấy cần ở tôi một điều gì đó anh sẽ cho tôi hay. Nhưng chưa bao giờ anh đòi hỏi trên mức bạn bè. Còn tôi, khi cảm thấy mình chông chênh vô định nhất, vẫn nghĩ rằng sẽ nhắn tin trò chuyện cùng anh, dù chúng tôi chỉ có thể nói với nhau bằng một vài tin nhắn, sau đó lại trở nên im lặng bất thường trước cuộc sống của nhau.
Có bao giờ bạn để ý xung quanh bạn chưa? Có tồn tại hay xuất hiện một anh chàng nào giống anh của tôi như thế không?
Tôi chưa một lần đề cập với Phong – người yêu ở thì hiện tại của tôi về anh. Bởi lẽ tôi không biết mình sẽ đề cập như thế nào? Giữa tôi và anh không có gì quá rõ ràng để nói, mọi ranh giới đều mơ hồ và mập mờ. Nếu tôi thổ lộ và bộc bạch hết những gì mình nghĩ, liệu Phong có ghen với anh không?
Thật sự là đã từng. Phong đọc được tin nhắn anh gửi tới vào một buổi tối muộn, anh chỉ hỏi xem tôi đã ngủ chưa, Phong đã ghen và cầm máy của tôi về nhà. Thậm chí đến mấy ngày sau tôi phải mò đến làm lành mới lấy lại được sự tin tưởng của Phong.
Vậy nên chuyện giữa tôi với anh rất khó nói, vốn dĩ đã rất khó để có thể diễn tả.
- Em có người yêu chưa?
- Rồi ạ.
- Cậu ấy thế nào?
- Khá tốt, tâm lý… nhưng có vẻ hơi đào hoa thì phải.
Tôi cười nhạt, nhìn ra xa xa. Chưa một lần nói chuyện với anh tôi dám nhìn trực diện, vì đôi mắt anh hơi sâu, cặp chân mày khá rậm, toát lên vẻ cương nghị của một người đàn ông. Điều đó dễ làm tôi xiêu lòng.
- Quan trọng là… em hạnh phúc chứ?
Tôi có đang hạnh phúc không? Lúc nghe anh hỏi câu hỏi này, tâm trạng tôi rối bời. Tôi đến bar, đi nhậu, đi kara hò hét, rốt cuộc là vì tôi vui hay tôi buồn? Tôi nghĩ đến anh, gọi anh ra đây ngồi cùng, là vì tôi hạnh phúc hay không hạnh phúc?
Tôi nào dám trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra xa xăm. Anh quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng của tôi.
- Em khác xưa nhiều. Em đẹp hơn, trầm hơn, nữ tính hơn. Nhưng em vẫn im lặng, ít nói khi ở bên cạnh anh.
Anh thì thầm như thú nhận. Tôi cũng công nhận một điều rằng bên cạnh anh tôi hầu như chẳng nói. Anh hỏi thì tôi trả lời, anh tung thì tôi hứng, anh cười thì tôi cũng cười. Tôi có cảm giác yên bình khi ở bên cạnh anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng vòng tròn cuộc sống của mình và anh sẽ chạm vào nhau, nên tôi lại hiếm khi nói chuyện nhiều với anh.
Trời tối dần, sương giăng lành lạnh. Anh ngồi bên cạnh nắm lấy tay tôi. Trong vô thức, tôi rụt tay lại. Anh khẽ khàng.
- Vậy về nhé! Để anh đưa em về!
Tôi lên xe để anh đưa tôi về. Lúc ngồi sau xe anh, tôi nhắn tin cho mấy cô bạn giục họ đi về. Không biết họ vẫn ngủ hay đã thức, tôi thấy không yên tâm và cảm giác hơi áy náy vì đã bỏ rơi các bạn mình ở lại. Nhưng vì có lý do đặc biệt, nên tôi không thể làm khác. Ai mà biết được, nếu cứ vùi trong đó, tôi sẽ tiêu hao mất bao nhiêu giọt sầu?
Chap 43:
Lần này gặp lại anh là lần tôi bị chấn động tâm lý. Khi anh đưa tôi lên bậc thềm tam cấp, lúc mà tôi qua mặt đi, anh đã níu tay tôi một lần duy nhất – lần duy nhất kể từ khi quen anh.
- Cho anh tìm hiểu em lại từ đầu… được không Du?
Tôi vẫn đang trong tư thế quay lưng về phía anh, nước mắt của tôi có một giọt nào đó rơi xuống chóp mũi. Tôi ngần ngại rụt tay lại, giọng lạc đi nhưng vẫn cố nói cho tròn vành rõ chữ.
- Muộn rồi, anh về cẩn thận nhé! Chúc anh ngủ ngon. Cảm ơn anh!
Tôi nói có vẻ giống một cái máy. Anh hơi thất vọng vì điều đó thì phải. Vì tôi thấy anh thở dài. Lúc anh đi, bóng người và xe đổ dài theo ánh đèn đường. Tôi có quay lại nhìn bóng anh, lẩm bẩm xin lỗi như một kẻ vô thức.
Tôi đang nợ anh thì phải. Hay tôi đã nợ anh quá nhiều?
Cảm giác được đôi mắt buồn rười rượi của anh khi tôi từ chối làm cho tôi thấy nhói lòng. Tôi đã linh cảm được rằng mình không nên gặp lại anh, nếu gặp lại anh, rất có thể cả tôi và anh đều vỡ òa ra mất. Trong quá khứ chúng tôi đã từng dành một góc nào đó cho nhau, nhưng vẫn còn ngần ngại, vẫn còn giấu diếm. Lần này gặp lại cảm giác như muốn bùng nổ tất cả.
…
Vậy còn Phong thì sao? Trong trái tim tôi Phong không phải đang chiếm vị trí quan trọng nhất hay sao?
Nếu đã xác định yêu Phong thì tại sao lại còn bị dao động bởi anh nữa?
Anh chỉ là một người anh, một người bạn hoặc hơn thế… nhưng chưa bao giờ và không bao giờ có thể chạm ngõ đến tình yêu!
Tôi đã biết rõ sao còn muốn sa chân vào lầy?
Tôi bế tắc.
Vì Phong không ở đây nên tôi hoang mang…
Vì anh đã luôn đến khi tôi cần nên tôi càng hoảng sợ…
Vì tôi đang dao động, vì tôi chưa rõ ràng…
- Mày đi gì về đấy?
Tôi vừa tra chìa vào ổ thì thấy Linh xuất hiện. Tóc tai nó bù xù làm tôi giật mình lùi ra sau mấy bước. Giọng nói của nó còn kiểu đang say, lè nhè lè nhè. Tôi cố trấn tĩnh.
- Taxi!
- Đừng phét! Tao nghe tiếng xe máy đấy!
Tôi với tay bật đèn, quẳng túi xách vào ghế sofa và ngồi phịch xuống đó. Thật ra tôi đã lo sợ Linh nhìn thấy. Nếu Linh nhìn thấy chắc cũng sẽ nhận ra sự dao động trong tôi lúc này. Cô bạn thân luôn tinh tường hơn tôi nghĩ.
- Cái cô bạn cùng phòng của mày ấy, có vẻ đỡ hơn rồi. Thật ra có khối anh theo, nhưng vì mù quáng nên cố chấp vuốt đuôi anh chàng kia thôi.
Linh ngồi bên cạnh tôi, vắt chéo chân rồi kể chuyện rất thoải mái. Nhìn bộ dạng cô nàng lúc này chắc hẳn chưa nhận ra tôi có gì đó khác thường. Tôi có thể thở phào nhẹ nhõm. Vô cùng nhẹ nhõm! Vì tôi chưa muốn đánh đổi.
- Du này, nếu có một ngày, ai đó theo đuổi mày rất quyết liệt, mày cũng bị rung rinh chao đảo. Còn ông Phong nhà tao thì lại khô khan đúng lúc mày cần tình cảm… Mày liệu có vượt qua được không? Hay đường ai nấy đi rồi chọn anh chàng kia?
Linh làm tôi ngạc nhiên suýt nữa thì không thở được. Vừa mới mấy giây trước đinh ninh rằng cô nàng không nhận ra tâm trạng mình, nào ngờ lại lật bài nhanh thế. Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng không muốn mất Phong. Tôi không thể để mất Phong như thế này được. Tôi cần phán xét lại tình cảm của mình. Người ta nói “tình cũ không rủ cũng tới”, có thể tôi và anh có một mối liên hệ nào đó mà chúng tôi không tài nào lý giải được, nhưng còn tình yêu thì giữa chúng tôi có duyên không phận thì sao?
- Sao tự nhiên mày hỏi thế?
Tôi nuốt ực một cái, cố đè ra một câu cho ngay ngắn và không bị vấp từ.
- Tự nhiên nghĩ tiện mồm thì hỏi mày thôi. Ông Phong nhà tao điều kiện về mặt nào cũng tốt, nhưng về cách đối xử với bạn gái lại không được tinh tế cho lắm! Ông ấy yêu mày là mối tình đầu tiên đấy, với chị Ly cũng chỉ là tình đơn phương, mà mày biết đấy, tình đầu phải đến từ hai phía mới cảm nhận hết được, tình đơn phương không được tính!
Tôi hơi chột dạ, sợ Linh đang ám chỉ điều gì. Đúng là muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Tôi mà không gọi anh ra để gặp mặt chắc cũng không phải nơm nớp trong tư thế bị phát hiện như thế này đâu nhỉ?
Tôi không phản bội Phong, nhưng trong tâm tưởng cũng có ít nhất một lần dao động. Tôi biết làm sao? Biết phải làm sao?
- Chuyện linh tinh thế mày hỏi làm gì? Thôi tao mệt rồi, bọn mình đi ngủ đi!
Tôi ra vẻ uể oải khi nói mấy câu đó với Linh, cốt là để cô nàng cũng có cảm giác mệt mỏi mà đi ngủ. Ai ngờ đâu Linh lắc đầu, bảo cần ở một mình nên sẽ ngồi lại sofa, đuổi tôi đi về phòng ngủ.
- Ngủ đi, có thể mai anh tao về đấy! Mày không ngủ xong lăn ra ốm hay tiều tụy là ông ấy lại xử tao!
Tôi nháy mắt với Linh rồi chuồn vào phòng ngủ. Khi đang tẩy trang tôi nhận được hai tin nhắn, từ phía hai người.
Sms 1:
- “Ngủ chưa em? Cả ngày hôm nay không liên lạc được với em, anh lo cho em quá, không biết đã khỏi ốm chưa.”
Sms 2:
- “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Anh sẽ nghe vào lần tới mình gặp mặt. Ngủ ngoan nhé!”
Tôi tắt hết điện thoại, tắt luôn đèn ngủ, để phòng mình ngập trong bóng tối, còn tôi, ngập mình trong bóng nước…