TÌNH HỌC TRÒ
Xuống Cuối Trang

- Truyện: Tình Học Trò.
- Tác giả: Kenthd - voz.
- Tình trạng: Hoàn thành.
- Post bởi: GiaiTri321.Pro
- Đọc offline: Download Truyện

-------------------------------

Intro
- Anh ơi tối mai đi biển ngắm trăng đi anh!
- Đi lên phố chơi là được rồi, đi biển làm gì? Trung thu năm nào cũng mưa mà em!
- Nhưng năm nay sẽ khác mà! Em nắm lấy cánh tay tôi, cái mặt phụng phịu như hàng trăm lần khác
- Ừ rồi mai đi. Nhưng đi sớm ngắm trăng lên thôi nhé. Trời mà mưa thì anh cho em tắm mưa về luôn đó!
- Anh yên tâm đi mai không mưa đâu, em chắc chắn thế! Hihi

Tối Trung thu trăng sáng vằng vặc như dát vàng lên từng cuộn sóng nối tiếp nhau rì rào xô bờ không ngớt, gió cũng vừa đủ để xua đi chút oi bức cuối cùng còn vương lại của mùa hè. Bóng hai người dắt tay nhau đi trên bờ biển dài thượt, chốc chốc cô gái lại rời khỏi vai chàng trai, ngước mắt nhìn và cười đùa
- Sang tuần anh đi rồi, ở nhà chịu khó học hành đừng có mà để mang tiếng sư phụ đấy!
- Em nhớ rồi mà! Dặn tới lần thứ 1001 luôn rồi! Em cũng sẽ cố gắng phấn đấu được như “người đặc biệt của những thành phần cá biệt” được chưa?
- “Người đặc biệt của những thành phần cá biệt” – tôi nhắc lại câu nói đó, nhếch mép cười, trong lòng không biết là vui hay buồn nữa ….

 

Chap 1:

Một buổi sáng thứ 2 đẹp trời, cái lớp 10 “cá biệt” của ngôi trường cấp 3 hàng đầu ….huyện xôn xao hơn mọi ngày. Hôm nay lớp sẽ đón học sinh mới chuyển về trường, được phân bổ vào cái lớp ấy, sự việc cũng chẳng có gì nếu đây không là việc chưa từng có tiền lệ, những lớp “cá biệt” chỉ có học sinh ra chứ chưa có học sinh bổ sung bao giờ cả, và thành phần bổ sung ấy cũng chẳng xa lạ gì

- Em vào đây đi! Giới thiệu với cả lớp bạn Hoàng mới chuyển về trường và sẽ học ở lớp ta
- Ồ!!!!!!!!!! Tiếng “ồ” kèm theo nụ cười và những cái vẫy tay của các bạn quen nhận ra khi tôi bước vào lớp khiến trong lòng cũng thấy tự tin hơn hẳn.
- Tưởng ai xa lạ thì ra là Hoàng “Fide”. Hát 1 bài chào cả làng đê!

Một thằng trong lớp đứng lên, tôi và nó đều nhận ra nhau, ngay sau đó tôi biết nó đang là lớp trưởng của cái lớp này. Nó quen tôi quá rồi, biết cả biệt danh mấy thằng bạn “đểu giả” đặt cho tôi và cái tài vừa gõ bàn vừa hát của tôi nữa. Tôi nở 1 nụ cười ngượng ngùng với cả lớp rồi đưa mắt nhìn cô giáo. Cô đáp lại tôi bằng cái nhún vai và ánh mắt của người mẹ hiền động viên con mình.

Tôi bước lại bàn đầu tiên, xếp lui đống sách vở của bạn gái chưa biết tên ngồi đó sang 1 bên, hít 1 hơi lấy tự tin, bắt đầu nhịp gõ và bái hát quen thuộc:
“Bốn phương trời ta về đây chung vui
Không phân chia giọng nói tiếng cười….”

Sau 1 vài giây im lặng ban đầu, cả lớp cũng vỗ tay và hát theo tôi dưới sự cổ vũ của tên Chiến “lòi” lớp trưởng (gọi là Chiến lòi vì nó cận lòi ra). Vậy là buổi ra mắt của tôi đã thành công mĩ mãn ngoài mong đợi, có lẽ đó cũng là ngày vui nhất của cái lớp 10 “cá biệt” này sau vài tháng vào trường.

Chắc các bạn đang thắc mắc về cái lớp cá biệt của tôi? Thật ra đó là lớp “chuyên” duy nhất của trường, chẳng biết có từ bao giờ nhưng cứ mỗi khóa vào trường đều có 1 lớp như thế. Lớp đó tập hợp toàn những thành phần bất hảo (tức là học trâu đấy ạ) của cả vùng, chuyên cả 4 khối A, B, C, D. Tất nhiên là không phải học sinh nào cũng phải học chuyên cả 4 khối ấy, chúng tôi học chương trình SGK như bao lớp khác vào 1 buổi, buổi còn lại của ngày thì học chương trình chuyên, lúc đó ai theo khối nào thì học môn ấy. 1 lớp mà như 4, 4 lớp mà như 1, cũng là lớp duy nhất của trường mà học sinh phải cày ở trường cả sáng lẫn chiều.

Quân số của lớp ban đầu cũng rất ít chỉ khoảng 30 người (như lớp tôi, tính cả thành phần bonus là tôi cũng có 32) và sau mỗi năm sẽ rơi rụng dần, đến lớp 12 chỉ còn lại khoảng 20. Có lẽ vì tính chất khắc nghiệt ấy mà đứa nào cũng chỉ biết đến sách, rời sách ra là đề thi với bài tập, nhiều đứa trong lớp có những ai nó cũng còn chẳng biết. Thật là nhàm chán! Cũng có thể vì cái nhàm chán ấy mà một ông anh vui tính nào đó khóa trước tôi rất lâu đã đặt cho cái lớp ấy một tên gọi hoành tráng hơn, chất chơi hơn – “lớp cá biệt”, và hết khóa này đến khóa khác, cái tên gọi ấy giờ đã thành chủ đạo, nhắc đến là ai cũng hiểu chớ dại mà động vào cái lớp ấy, nghe tên vậy thôi chứ ….chán lắm!

Hơn một tháng sau khi vào trường tôi đã trở thành “người đặc biệt của những thành phần cá biệt”. Theo một số nguồn tin thân “chính phủ” thì tôi đã đặc biệt ngay từ ngày vào trường, từ cái cách vào trường. Trước đó tôi đã thi đỗ trường cấp 3 chuyên của 1 trường ĐH danh tiếng trên HN, tôi cũng đã theo học được gần hai tháng. Nhưng vì một số chuyện gia đình, tôi phải bỏ dở và xin về ngôi trường thân yêu này, chuyện chuyển trường chẳng dễ dàng gì, nhất là Bố Mẹ tôi muốn tôi được học 1 lớp “đúng với khả năng” của con mình, mà ngoài cái lớp “cá biệt” ấy thì chẳng có lớp nào vừa sức với tôi nữa cả. Tôi chỉ biết là tôi xin được vào lớp ấy nhờ sự can thiệp của 1 người thầy, người đã đứng ra đảm bảo cho khả năng của tôi. Tôi cũng phải qua 1 lần kiểm tra “chuyên môn” trước khi vào cái lớp ấy và kết quả đã không làm thầy của tôi thất vọng. Lần đầu tiên từ ngày có cái lớp “cá biệt”, 1 học sinh chuyển trường được tuyển thêm vào lớp.

Ngôi trường này tôi cũng chẳng lạ lung gì, chẳng bỡ ngỡ như những đứa ngày đầu đến trường, vì nó nằm ngay sát ngôi trường tôi đã theo học từ lớp 4 (ngay sau khi tôi hết lớp 9 thì trường đã bị phá và chuyển sang chỗ mới). Ngày trước tôi vẫn hay lén trèo tường qua bên này nhặt bóng mỗi khi lỡ chân sút qua bờ rào mà. Các anh chị khóa trên trong trường tôi cũng biết nhiều, ngay cả bọn trong lớp tôi, phần lớn cũng đều đã từng ôn thi HSG chung với nhau cả.

Một điểm đặc biệt khác đó là tôi chẳng hiền lành, chăm chỉ học hành gì cho cam, lớn tướng rồi vẫn bị Mẹ vác roi đuổi đánh dọc làng vì cái tôi lười học (thật ra cũng ko lười lắm) và nghịch ngơm. Có lẽ tôi thừa hưởng cái gen thông minh sáng dạ từ gia đình nên không phải cày cuốc nhiều mà thành tích học tập cũng ổn. Tôi cũng chẳng hứng thú gì cái bọn mọt sách lớp tôi (không phải là ghét mà tại tụi nó suốt ngày học, chẳng chơi với tôi gì cả). Thế là tôi lần mò sang các lớp khác, đóng đô ngay ở lớp của thằng bạn thân nối khố của tôi (thằng đấy khôn vãi, lớp nó toàn gái xinh, hơn 40 mạng mà có 10 thằng con trai, tha hồ hưởng thụ).

Nhờ các mối quan hệ sẵn có, những “tố chất” trong con người tôi nhanh chóng được phát huy. Chỉ chờ có thế, cô chủ nhiệm giao cho tôi hàng tá nhiệm vụ cao cả: lớp phó lao động, bí thư đoàn, “quản ca” luôn, …. Giá mà ngày đấy mỗi chức đều có lương thì chắc là tôi cũng kiếm bẫm chứ chẳng đùa đâu! Hix, “vua xứ mù” nó khổ vậy đấy các bạn ạ!

Ngoài ra với “bản lĩnh” cùng ‘trình độ siêu việt” của mình, tôi còn được ông thầy già (người đã đưa tôi vào trường) cho làm trợ giảng. Nói thì to tát thế chứ thật ra tôi là dân chuyên Hóa (học giỏi thật đấy ạ), thầy ấy quý tôi lắm, thấy tôi lại nhanh nhẹn hoạt bát chứ không rù rờ như mấy tên kia nên giao cho tôi cái công việc chăm sóc phòng thí nghiêm của trường, có nghĩa là chuyên lau chùi quét dọn và bưng bê, châm chất cho thầy mỗi khi thầy làm thực nghiêm cho lớp nào đó xem. Vẻ vang vãi ra!

Tôi cứ tiếp tục sống và học hành với cái kiểu người một nơi đầu lâu một ngả như thế, tức là học lớp này nhưng toàn chơi với lớp khác. Được cái mặc dù vậy nhưng tôi vẫn còn giữ ‘gia phong”, không yêu đương tơ tưởng đến đứa con gái nào, chú tâm học hành như tôn chỉ của lớp. Bạn bè tôi thì tăm tia gái đủ nơi, thư từ tá lả, mấy bữa lại thấy có đứa khoe chiến tích. Kệ, tôi chẳng thấy chạnh lòng! Bọn nó bảo tôi gay, tôi cũng kệ! Tôi cũng có hứng thú với 1 vài cô gái tuy nhiên chẳng biết vì nhát hay vì tình cảm chưa tới, cũng có thể do bận học mà tất cả chỉ đều là những suy nghĩ thoáng qua.

Nhưng rồi chuyện gì phải đến cũng đến...

 

Chap 2:

Một chiều đông sau tết, mưa phùn âm ỉ cả tháng trời, những cơn gió mùa vù vù thổi ngoài hành lang, tôi đang phải đứng chôn chân cắn răng chịu đựng cái lạnh để xắn tay áo lau rửa mớ ống nghiệm mà bọn tôi mới thực hành. “Móa mấy thằng quỷ, không thằng nào chịu ở lại phụ mình mới dã man chứ!” – vừa rửa tôi vừa lầm bầm chửi

- Em ơi!

Tiếng đứa con gái dịu dàng nhỏ nhẹ xoáy vào lỗ tai làm tôi giật cả mình. Ngước mắt, quay cổ nhìn lại, tôi thấy đứa con gái mập như cái thùng phi! À, hóa ra không phải, trời lạnh quá nó mặc nhiều áo! Khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng (chẳng biết vì lạnh hay vì nó bôi son nữa), mái tóc dài cột cao ở phía sau bằng một chiếc bút chì và quấn cái khăn len to tướng. Nhìn nó trái ngược hẳn với tôi, ăn mặc phong phanh, tay thâm tím vì ngâm trong nước lạnh, vừa đứng vừa nhảy theo nhạc (thật ra là run đấy ạ!)

- Mẹ ôi, giật mình! Gì thế? Tôi hỏi trống không sau một phút hoàn hồn
- Hí hí (nó bụm miệng cười sau khi thấy thái độ của tôi). Thầy Bình (ông thầy quý hóa của tôi ấy mà) nói em mang bộ mô hình benzen với lại hữu cơ lên lớp Chị!
- Chị? Mình tròn mắt hỏi lại nó
- Chị học lớp 12 rồi đó cưng, đừng có mà hỗn!
- Đâu hỗn gì đâu! Em tưởng thầy làm thí nghiệm cho bọn lớp 10 nào xem cơ! Tôi phân trần, mà nghĩ ngu thật, hóa hữu cơ 12 mới học chứ lớp 10 thì ngoài bọn tôi ra làm gì còn có lớp nào đụng đến nữa!
- Thầy nói em mang lên luôn đấy!
- Vâng biết rồi, tới liền đây.

Tôi chưa nói dứt thì chị ấy đã ngoảnh cổ quay đi, ít giây sau tôi mới nhớ ra là chưa biết lớp nào
- Ấy ấy, này! Lớp Chị là lớp nào mới được chứ?
- 12A3 nha em, ngay tầng 1 ấy! Chị quay lại nói với tôi rồi lại chực bỏ đi
- Này chưa được, đi đâu đấy, quay lại đây em bảo đã
- Gì thế? Chị quay lại nheo mắt nhìn tôi
- Cầm phụ em 1 ít chứ cái gì nữa! Cồng kềnh lắm 1 mình cầm ko nổi
- Ừ nhanh đi
- Chờ tí em rửa nốt mấy cái này đã, 30 giây là xong

Tôi vội vàng ngoắng qua mấy cái lọ rồi bê lại phía phòng thí nghiệm, chị hiểu ý mở cửa giúp. Tôi lục đồ để chuẩn bị mang lên lớp cho thầy, liếc qua thì thấy chị ấy đang nhìn ngó Đông Tây khắp cả phòng
- Lần đầu chị vào đây hả?
- Ừ! Chị trả lời chẳng nhìn mình
- Cảm giác thấy thế nào?
- Lạnh như nghĩa địa!
- Có bình photpho ở tủ B2 ấy, lấy ra đốt cho nó ấm!
- Thôi được rồi, nhanh nhanh đi! Chị ấy lại hối tôi, không hiểu ý tôi đùa, chắc học Hóa dốt lắm đây
- Xong rồi này, cầm cái mớ này cho em.

Tôi nói rồi tia mắt vào cái đống trên bàn vì 2 tay tôi đã bê 1 đống đồ rồi, lấy chân đá cái cửa khép lại rồi cùng chị rảo bước trên hành lang vắng ngắt. Vì trường tôi rất rộng, phòng thí nghiệm lại nằm ở khu học thêm của những lớp “cá biệt”, mà tụi nó về hết rồi nên heo hút lắm. Từ chỗ này đi sang khu lớp 12 phải đi qua 1 dãy nhà nữa, cũng cả trăm mét chứ chẳng đùa.

- Ủa chưa vào tiết mà? Tôi hỏi chị khi nhìn xa xa vẫn thấy mấy tên ngồi vắt vẻo ngoài hành lang
- Ừ chưa, chị đi ngang qua phòng giáo viên thì bị thầy sai, xui xẻo thế không biết!
- Haha, đi tí cho ấm người cũng có làm sao?
- Ấm gì, sang bên này vắng như cái chùa, lạnh hết cả người thì có! Mà em làm gì ở cái chỗ này vậy?
- Em á? Thì chị thấy rồi đấy, em coi nghĩa địa!
- Khiếp! mà em không biết lạnh à? Ăn mặc phong phanh thế?
- Lạnh chứ chị, nhưng nhà nghèo quá chỉ có đủ tiền mặc 2 áo thôi! (Tôi trêu thế chứ tôi chịu lạnh khá là tốt, tím tay tím mặt thật đấy nhưng thế nó mới sướng!)
- Cũng dẻo mỏ gớm!
- Ơ hay em nói thật mà! Chị không thấy em phải đi coi nghĩa địa để lấy thêm tiền học đấy sao?
- Thật á? Chị tròn mắt quay qua hỏi lại tôi
- Đùa làm gì! Tôi nói với cái giọng rõ là buồn, cái mặt cũng làm buồn xo, nhưng trong lòng thì cười thầm bà ấy bị lừa.

Tôi bước vào lớp Chị, vẫn chưa vào học, lớp ồn ào như cái chợ, chẳng giống lớp tôi lúc nào cũng im ỉm học hành. Ông thầy quý hóa của tôi đã nguồi sẵn trong lớp, hai tay đang xoa vào nhau chắc là để lấy đà tí còn viết. Lần đầu tiên bước vào một lớp 12, thấy mình nhỏ bé quá, run run nữa. Tôi đưa mắt nhìn quanh thì thấy chị lúc nãy đi với tôi đang cười đùa với đám bạn, chị cởi bớt cái áo khoác dày cộp và cái khăn len dài ngoằng ra, thay bằng một cái khăn trắng mỏng hơn. Tôi như bị hớp hồn từ giây phút đấy, ‘xinh quá mẹ ơi” – nghĩ thầm trong bụng và không ngừng đưa mắt nhìn theo đôi môi đỏ mọng đang cười đùa.

‘Renggggggggg” – tiếng chuông vào lớp làm tôi giật mình, cũng may mà có nó không tôi cứ mải nhìn theo thế thì lát nữa có mà mấy tên 12 nó cho ăn no đòn! Thầy ngồi trong lớp rồi nên lớp cũng ổn định nhanh lắm. Tôi bắt đầu cuốn theo lời giảng của thầy, minh họa lại cho mọi người thấy trên mô hình, công việc này thì tôi đã làm quen quá rồi, chẳng vấp váp gì. Đây cũng là 1 cách để học, để ôn bài rất hiệu quả. Tôi quên hẳn chị, chỉ nhớ chị ấy ngồi bàn thứ 3 chứ không dám nhìn nhiều. Lúc xong việc tưởng chị ấy lại giúp tôi mang đồ về, ai ngờ ông thầy bắt 2 thằng to con trong lớp mang đi giúp tôi, tôi rảnh rang đi một mình. Thất vọng!

--------------------
Tia sét ấy cũng nhanh chóng trôi qua, tôi cũng chẳng kể với đứa bạn nào về chị gái xinh đẹp lớp 12 ấy cả.Khoảng 1 tuần sau, có cái họp đoàn chuẩn bị tổ chức 26/3, tôi với tư cách bí thư chi đoàn lớp 10 “cá biệt” ….đến trễ (oai vãi), mọi người đã đông đủ, đâu vào đấy hết cả rồi, nhưng tôi chẳng sợ, lớp “cá biệt” sướng thế đấy, chỉ cần học thôi, tội lỗi khác đều được bỏ qua. Tôi cúi chào ra vẻ biết lỗi không quên lia mắt tìm một vài thành phần quen thuộc để ngồi ké cho đỡ ngại. Ánh mắt tốc độ tên lửa của tôi bỗng dừng lại đột ngột trước khuôn mặt thanh tú quen quen, nhưng lần này không phải là nụ cười như tôi nghĩ mà là cái lườm như đang chờ sẵn ánh mắt tôi soi thẳng vào
.
“Chết cha sao lườm mình?” tôi nghĩ, gãi gãi đầu và cười trừ. Chị ấy vẫn không tha, nhăn mặt và chỉ chỉ tay xuống chỗ bên cạnh ý là bắt tôi ngồi đó. Đành ngoan ngoãn nghe lời lại ngồi cạnh chứ biết sao giờ, hình như mọi người cũng không để ý đến cái vẻ rụt rè của tôi thì phải. Thầy bí thư đoàn trường nhanh chóng phổ biến tiếp nội dung cuộc họp
- Sao lườm em? Tôi lí nhí hỏi sau khi ngồi xuống
- Dám lừa chị à? Chị ấy nhéo tôi 1 cái
- Lừa gì? Tôi nhăn nhó nhìn chị ấy, lườm cũng dễ thương nữa!
- Thì cái vụ nhà nghèo phải coi nghĩa địa lấy tiền ăn học
- Hihi! Đùa tí mà! (hóa ra giờ mới biết bị lừa)

Giây phút vui đùa ấy cũng nhanh chóng qua đi, tôi chăm chú ngồi nghe ông thầy phổ biến như nghe giảng, vừa nghe vừa ghi chép không cần nhìn. Chị có quay qua nhìn tôi vẻ ngạc nhiên với cách viết lách ấy. “có gì đâu mà, trò trẻ con này đứa nào cày cuốc lớp chuyên chả biết” tôi nghĩ thầm và cười lại. Thỉnh thoảng tôi cũng lén địa trộm Chị 1 cái, làn da trắng hống, đôi môi vẫn đỏ mọng, mái tóc dài hơi xoăn và mùi thơm ấm áp tỏa ra từ người chị mới dễ chịu làm sao. Đặc biệt hơn khi tôi nhìn xuống phía dưới, các cụ nói “người sao hàng vậy’ quả là không sai mà! Chữ của chị ấy đẹp mê hồn luôn, đẹp hơn cả chữ cô giáo lớp 1 của tôi nữa cũng nên! (chết các thím chưa, ai bảo nghĩ bậy) Tôi ngưỡng mộ nét chữ ấy lắm, nhìn những ngòn tay thon thả ló ra sau cái tay áo khoác kéo cùng xuống cho bớt lạnh thoăn thoắt lia trên trang giấy trắng mới đẹp làm sao. Khác hẳn với mấy con mọt sách cái ngồi cạnh tôi, chữ đã xấu lại còn bày đặt không nhìn, vẽ toàn ra giun dế gì không à!

Nội dung phổ biến của ông thầy cũng không có gì đặc biệt, rõ ràng và nhanh chóng: 26/3 trường sẽ tổ chức văn nghệ chào mừng, mỗi lớp sẽ đăng ký 2 đến 3 tiết mục, tổng duyệt trước 3 ngày chọn ra những tiết mục xuất sắc nhất để biểu diễn, có giải luôn. Công tác chuẩn bị và tổ chức thì một phần đoàn trường sẽ thuê, 1 phần thì anh chị em xúm vào làm, riêng khối 10 còn bỡ ngỡ thì đi theo học hỏi, ai giúp được gì thì giúp (may quá vậy là thoát).

Đến phần quan trọng đó là những tiết mục của nội bộ ban cán sự đoàn, phải có những tiết mục chủ đạo để làm nền móng cho phong trào gì gì đó. Tôi thấy mọi người bàn tán rôm rả, cả chị cũng hăng say phát biểu cho ý kiến lắm. Tôi thì chẳng biết gì mấy vụ này, trước giờ chỉ biết có học với phá chứ có họp hành tổ chức cái gì bao giờ đâu. Cái chức bí thư đoàn này là tôi bị làm chứ cũng chẳng ham hố, tại lớp tôi đứa nào cũng như con gà rù, có tôi là thằng nhanh nhẹn nhất rồi đấy! Thôi không biết thì …tựa ghế ngồi nghe vậy, thỉnh thoảng cũng ko quên cười theo lấy lệ cái.

- Hay là để thằng Hoàng fide nó hát song ca với chị Mỹ đi!

Tiếng thằng nào nhắc đến tên làm tôi giật mình. “Mợ thằng nào lại chơi nhau vậy?” – Tôi đưa mắt tìm kiếm thủ phạm. Chẳng khó khăn gì, thì ra là thằng Tuấn 11A6, một trong những đứa gọi là ‘bè” của tôi chứ chưa phải bạn

- Gì ông? Tôi giả ngu trước hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía mình, trong đám này một số biết tôi thôi, còn toàn các anh các chị khóa trên lạ hoắc.

- Thằng đó nó hát hay lắm đấy! Tên Tuấn bồi thêm cho tôi 1 cú trước những tiếng xì xào của mọi người
- Hay ho gì ông? Linh tinh quá, xuống đi! Tôi nói chữa ngượng
- Còn bày đặt ngại ngùng gì nữa! Tao thấy mày hát song ca với chị Mỹ là hợp đấy! Mọi người cho nó thử đi!
- Mỹ nào? Tôi ngơ ngơ đưa mắt nhìn
- Chị đây này cưng!

Tôi ngoái lại theo cái xách tai. Ọc, thì ra bà chị mình biết là bà Mỹ mà tụi nó đang nói đến đấy hả? Người đẹp, chữ đẹp lại hát hay nữa sao? Tôi nghĩ chị hát hay bởi vì thằng Tuấn nó bảo tôi hát với chị hợp, mà tôi thì hát cũng ổn lắm (khiêm tốn đấy). Thực ra nãy giờ không phải tôi ngại vì cái vụ hát hò mà ngại vì mọi người cứ nhìn mình kiểu gì gì ấy!

- Cái thằng này, Hoàng Việt Mỹ khoa khôi cái đất này bao nhiêu năm nay mà mày cũng ko biết à? Đúng là bọn “cá biệt”! Giọng 1 ông chắc lớp 12 vang lên
- Thôi đi ông, quảng cáo quá em nó ngộp bây giờ! Chị Mỹ xua tay
- Thế chú hát thử vài câu anh nghe xem thằng Tuấn nó quảng cáo hàng có chuẩn không nào?
- Không phải là anh bảo chú hát không hay, quan trọng là có hợp với Mỹ không ấy. Mấy năm rồi chưa có thằng nào dám thử sức với chị Mỹ đấy chú đừng có tưởng bở! (Ông ấy giải thích thêm cho câu nói trước sau khi nhận được ánh mắt của 1 số người)
- Đúng rồi đấy, mấy đứa khối 10 mạnh dạn lên còn nhanh chóng mà thay thế các anh các chị. (nhao nhao)
- Hát đi em, cứ mạnh dạn thể hiện, có chị đây không phải ngại đứa nào hết! Một chị hất hất tay hối tôi
- Chúng mày im cho em nó hát cái xem nào! Chị đó lại hét khi mình đứng dậy

Mọi người đưa mắt nhìn tôi, cả chị Mỹ nữa, vẻ chờ đợi lắm. Tôi hít thở mấy cái, ráng trấn tĩnh lấy hơi
- Hì, Hôi hộp quá! Tôi gãi đầu
- Tao còn hồi hộp bằng 10 mày này! Mày câu giờ quá! Một ông khác hối

“Như đi trong tia nắng nụ cười lung linh
Xoay xoay chiếc lá, chiều cuốn rơi cuốn rơi…”

Tôi lấy 1 hơi thật sâu và bắt đầu hát trước sự im lặng của cả phòng. Tính hát 1 2 câu thôi nhưng mọi ngời vỗ tay khí thế quá nên cũng hát hết cả bài. Tiếng vỗ tay, vỗ vai cười đùa ầm ầm cả phòng, nhìn ai cũng như bắt được vàng vậy. Tôi không nói quá đâu (thực ra cũng có) chứ ngày đấy hên là không có ….Vietnam Idol không là tôi cũng đã đi thi rồi!

- Được đấy, được đấy, hát hay thế còn bày đặt làm hàng
- Thấy chưa em đã bảo là nó hát được lắm mà! Thằng Tuấn kể công
- Hay là cho nó hát với chị Mỹ bài này luôn đê
- bla….bla…...
- Thôi thôi từ từ, coi như xong 1 tiết mục, đến cái tiếp theo, vẫn như mọi năm hay cải cách chút nhỉ? Chị Hường chủ trì lên tiếng

Đến đây thì tôi chẳng hiểu mọi người bàn tán gì nữa, lại ngồi cười trừ, thỉnh thoảng lại quay qua ngắm chị Mỹ một cái, trong lòng thấy rộn ràng khó tả, thì ra tôi biết 1 nhân vật nổi tiếng của trường bấy lâu mà không hay! Chị cũng thỉnh thoảng quay qua nhìn tôi cười, chẳng biết ngưỡng mộ hay thèm thuồng đây!

Túm cái váy của cuộc họp lại là ban cán sự đoàn sẽ cho ra đời 3 đến 5 tiết mục, trong đó có vụ án song ca của tôi với chị Mỹ. Cụ thể chi tiết như thế nào thì các nhóm tự về bàn bạc, tuần sau sẽ thống nhất và bắt đầu luyện tập, còn 3 tuần nữa là đến 26/3 rồi, gấp gáp gớm! Tôi rời phòng họp về phổ biến lại cho bọn lớp, cô chủ nhiệm cũng đề nghị lớp mình nên có tiết mục gì đó tham gia giao lưu với cả trường thì bọn nó ngồi trơ như phỗng, có đứa cắm cúi giải đề! Haizzz, trái hẳn với cái không khí máu lửa lúc họp trước, nhìn mà chán ngán. Cuối cùng bọn nó thống nhất là: 10 “cá biệt” cử Hoàng fide đi chinh chiến là thiên hạ cũng đủ một phen khiếp vía rồi, không cần ai trong lớp phải ra tay nữa! Lạy tụi nó luôn!

 

Chap 3:

Tôi đạp xe về nhà mà trong đầu cứ mải suy nghĩ đến cái cảnh được song ca cùng với chị Mỹ, tôi hình dung ra đủ các tình huống trong đầu, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười một mình. “Hoa khôi bao nhiêu năm nay” – tôi chợt nghĩ đến câu nói của ông anh lớp 12 kia về chị Mỹ. Chẳng lẽ bà ấy VIP thế thật sao? Tôi thấy cũng đâu có xinh “ác” lắm đâu. Hay là mắt mình có vấn đề nhỉ? Mà trước giờ tôi cũng không có giỏi về cách nhìn nhận con gái thật. Mấy thằng bạn tôi thấy gái là tụi nó bàn luận ác lắm, tôi chỉ biết ngồi nghe thôi, cũng gật gù tiếp thu được chút chút chứ chẳng học hỏi gì nhiều lắm. Có khi nào mình thích chị Mỹ không nhỉ? Móa thế thật thì biết làm sao đây? ….. Tôi mải nghĩ vẩn vơ, đi qua cả nhà lúc nào cũng không hay nữa!

Hôm sau tôi quyết mò sang chỗ mấy thằng bạn hỏi thêm chút thông tin về chị Mỹ, bọn bạn tôi nó vẫn chưa biết gì về cái vụ tôi quen chị ấy và sắp hát hò chung nữa.
- Ê, Tuấn Anh! Mày có biết cái bà Mỹ 12A3 không?
- Bà đấy thì đứa nào mà chẳng biết. À, trừ mày ra! - Một thằng khác trả lời luôn ngay sau khi tôi vừa đặt câu hỏi
- Có gì không? Nay tự nhiên quan tâm gái gú cơ à? – thằng T.Anh giờ mới trả lời tôi
- Không, quan tâm gì đâu! Tại tao thấy mấy người quảng cáo bà ấy ác lắm, chẳng biết đúng không nữa!
- Mày nhìn thấy bà ấy bao giờ chưa?
- Rồi! – Tôi trả lời chắc nịch
- Thấy sao? – Nó hỏi tôi với ánh mắt đầy săm soi
- Cũng bình thường mà, được mỗi cái môi đỏ với da trắng! – Tôi gãi đầu
- Mẹ thằng mù! Đi theo bọn tao bao nhiêu năm nay mà máy chẳng học được gì là sao? Mày biến về với cái phòng thí nghiệm của mày đi, từ nay đừng có bảo là quen biết bọn tao ra, mất mặt bạn bè quá …. Bụp …bụp…..bụp

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Bọn bạn tôi vẫn thế, nói chuyện rồi chửi bới nghe có vẻ nặng nề lắm, nhưng thực ra chỉ là đùa thôi. Lúc nào cũng chỉ chờ thằng nào đó sẩy chân là xúm vào “dạy dỗ” hội đồng. Lần này nạn nhân là tôi rồi!
- Cờ hó nào đánh tao! – Tôi vừa ôm đầu vừa rủa tụi nó
- Đến Việt Mỹ mà mày còn bảo bình thường thì tao lạy mày rồi Hoàng ạ! Mày đòi hỏi cao quá đấy!
- Hay là nó gay cmnr, chúng mày tụt quần nó ra kiểm tra xem nào! – thằng Đức hô hào
- Tụt cái ….! Tao không biết thì tao hỏi tử tế chứ để cho tụi mày làm trò à? – Tôi bực mình
- Thế mày muốn hỏi cái gì?
- Thì hỏi xem bà ấy có VIP đúng như thiên hạ nó đồn thổi không?
- Giải nhất nữ sinh thanh lịch tỉnh đó mày! Về mà chữa lại mắt đi, cái đất này sáng lên được là nhờ có bà ấy đấy
- Là sao? – Tôi không hiểu ý của thằng T.Anh
- Ngu thế? Theo kinh nghiệm tình đời của tao thì bà ấy hơi bị chuẩn đấy, là đứa con gái xinh nhất từ trước đến giờ tao từng gặp
- Nói chung là Việt Mỹ thì không cần phải nói nhiều! Chỉ có 1 từ là “ngon”, hiểu chưa? – Một đứa khác lại xen vào
- Tao vẫn thấy bình thường!
- Thôi mày biến đi, nói chuyện với mày chán bỏ mợ! Ra đường nhớ giữ mồm giữ miệng không có gặp thằng nào nó thích bà Mỹ thì mày nhừ đòn đấy! Mà về bảo mẹ cho tiền đi chữa mắt đi nữa, có khi mày phải tẩy cả não luôn đấy ….bla….bla…..

Chúng nó thi nhau nói rồi đuổi tôi đi như đuổi tà vậy. “Ông cũng éo thèm chơi với bọn mày nữa, bực cả mình!” – tôi đứng lên đi thẳng 1 mạch về lớp, kệ bọn bạn đang cuồi hố hố phía sau vì đã chọc được tôi.

Bỏ chơi với bọn nó mấy ngày, tôi mò sang ngồi bên lớp thằng Dũng (thằng chiến hữu nối khố) chém gió với nó và mấy đứa con gái chứ không thèm tụ tập với bọn quỷ sứ kia nữa. Thỉnh thoảng cũng đổi gió tí, sang bên này nói chuyện với gái xinh dần cho quen, sau này có tán em nào cũng đỡ ngại. Tôi hay sang đây chơi đến nỗi nhiều đứa nó bảo tôi là Hoàng A5 luôn chứ, nó tưởng tôi học lớp này. Nhiều đứa thì lại bảo tôi khôn vãi ra, may mắn nữa, được chui vào cái “động gái” chơi, bao nhiêu thằng mơ ước mà không được!

Nghĩ cho kĩ thì cùng thấy tụi nó có lí, tôi thấy nhiều trai lạ đến trồng cây ngoài cửa cái lớp này lắm, con gái lớp này cũng sáng sủa vui vẻ chứ không rù rù như bọn lớp tôi. Thư từ làm quen thì cứ gọi là ra vào như máy bay chiến đấu ấy, thi thoảng lại thấy mấy đứa xúm lại đọc thư rồi bò lăn ra cười với nhau. Đúng là mấy thằng dại gái, tự nhiên bày trò cho bọn nó cười vào mặt! Mà bọn này nó cũng đâu có xinh gái lắm đâu? Tôi thấy cũng tạm được chứ chẳng có con nào đáng chấm điểm cả! (Chết mợ, có khi nào mình gay? Mắt lé, đầu óc có vấn đề như tụi nó vẫn nói không nhỉ? Hay đơn giản là mình đòi hỏi cao quá?)

Đang ngồi lan man nghĩ thì thằng T.Anh ở đâu chạy như chó rượt phi thẳng vào trong cái lớp ấy. Nó không phải người lớp này nhưng cũng ra vào tự nhiên như tôi vậy (mà cái thằng mặt dày đấy thì lớp nào nó chả ra vào tự nhiên)
- Tin sốt dẻo đây! Tin sốt dẻo đây! – Nó đứng trên bục giảng la lên trước ánh mắt nhiều chuyện của bọn con gái
- Nói nhanh nói nhanh để nhà báo còn tác nghiệp nào! – Bọn con gái nhao nhao
- Á à thằng Hoàng fide cũng có ở đây! Tí ông xử tội mày! – thằng T.Anh chỉ mặt tôi
- Tình hình là (nó lấy hơi nói tiếp) 26/3 này thằng Hoàng nó sẽ đi hát ở trên trường, bà con có dịp được thưởng thức giọng ca “xin cà chua” của nó nhá
- Thế mà cũng hét ầm lên, tưởng có gì cỡ 11/9 cơ! – cái Tâm giọng lanh lảnh chua chat
- Chưa hết! Cứ nhao nhao lên là sao? Quan trọng hơn là nó sẽ hát với chị Việt Mỹ - niềm mơ ước của biết bao nhiêu thằng con trai đất này! Thằng cờ hó … thế mà nó giấu! – thằng T.Anh lại quay sang đay nghiến tôi
- Wow….. bạn tớ thật là may mắn, thật là vinh dự ….bla….bla….. Có thật không hả bạn Hoàng? ….. (cái bọn con gái nó xúm lại châm chọc tôi)

- Này tớ nói cho bạn biết là nhiều thằng con trai mơ 1 lần được nói chuyện với chị ấy còn không được đấy nhá! Bạn là bạn tốt số lắm đấy! Nhưng đề phòng cẩn thận bọn nó GATO là mặt mày bầm tím nghe chưa cưng! – con Tâm với cái giọng lanh lảnh xổ ngay 1 tràng vào mặt tôi.

Hết đỡ với cái bọn này rồi! Tôi bỏ chạy về lớp tôi tìm chút bình yên vậy. Hôm nay bọn nó làm sao thế không biết nữa? Đứa nào cũng thần tượng chị ấy lắm là sao? Đúng là bọn điên!

Đang nằm gục đầu lơ mơ ngủ sau tiết thứ 3 (quả này rút kinh nghiệm ở nhà ngủ cho lành chứ không dẫn xác vào chỗ bọn điên kia nữa!) thì có thằng đập vai tôi
- Ê quản ca (bọn trong lớp toàn gọi tôi là quản ca), có chị gái xinh đẹp nào tìm mày kìa!

Tôi ngước cổ nhìn lên theo hướng tay nó chỉ. Một người con gái tóc dài hơi xoăn trong chiếc áo khoán hồng to xù đang nhìn tôi vẫy vẫy. “Ax, chị Mỹ? Qua đây tìm mình chi nhỉ?”- tôi lại gãi đầu bước ra cửa lớp. Mà kể cũng lạ, bọn lớp tôi nó ngồi im chứ không nhao nhao lên như dám bạn tôi, vậy là sao nhỉ? Tôi với bọn lớp tôi bị bệnh hay là dám bạn tôi bị điên?
- Lớp em “vui” nhỉ? – Chị chào tôi bằng câu hỏi hơi khó hiểu
- Vui gì ạ? – tôi lại gãi đầu
- Thì ra chơi mà còn yên tĩnh hơn giờ học của lớp chị!
- À ra là chuyện đó! Bọn nó còn cày đề chị ơi! Cũng vất vả lắm
- Thế sao em không cày?
- Có chứ ạ! Chẳng qua bữa nay giải lao thôi. Ủa mà chị tìm em có việc gì ạ? – Tôi sực nhớ ra chủ đề chính
- Thì cái vụ hát hò 26/3 chứ gì nữa!
- Vụ đó sao ạ?
- Em đã nghĩ ra bài gì chưa?
- Ọc, làm thật hả chị? Mà sao gấp gáp vậy? Em chẳng nghĩ chuyện đấy đâu
- Thật chứ em tưởng đùa à? Còn có gần 3 tuần nữa thôi, bao nhiêu là việc nữa, phải tranh thủ chứ!
- Dạ vâng! Mà ra kia ngồi đi chị, ai lại đứng cửa lớp thế này!

Tôi chỉ chị ra cái ghế đá dưới gốc cây hoa sữa to tướng ngoài sân trường, gần cửa lớp tôi. Chẳng qua chỗ này là ngay lớp tôi nên mới vắng vẻ chứ nhìn sang gốc cây chỗ lớp khác thì bọn nó túm 5 tụm 7 kín mít hết cả. Tôi cũng không quên nhìn kĩ hơn khuôn mặt của chị như để tìm kiếm chút gì đó giống như bạn bè tôi thần tượng. “Vẫn thế mà, cũng xinh nhưng có xuất sắc lắm đâu?” tôi chau mày suy nghĩ, quay đầu nhìn sang phía lớp thằng bạn thì đã thấy tụi nó nhao nhao chỉ chỏ về phía tôi. Ax, đúng là bọn dở hơi!

- Không biết lạnh thật à? – Chị lại hỏi tôi trước khi ngồi xuống ghế
- Em thấy bình thường. - Tôi trả lời và nhìn lại cái bộ dạng phong phanh của mình, nhìn sang chị thì thấy đúng là 1 cặp đông – hè thật!
- Chịu em luôn! Mà sao đây, tính hát hò thế nào?
- Em chẳng biết đâu, sao cũng được chị ạ!
- Ax, sao lại sao cũng được? Phải có ý kiến xây dựng chứ?
- Thì chị cứ chọn bài đi, mấy chuyện này em chưa làm bao giờ nên có biết gì đâu. Em thì bài nào cũng hát được hết oh’!
- Gớm tự tin nhỉ? – chị bĩu môi
- Thật mà! Hát được thôi chứ hay dở thì chưa biết!
- Thế cũng nói được! Vậy để chị kiếm bài rồi báo em nha! Mà tập tành sao đây? Tập chung với mọi người luôn chứ?
- Dạ vâng! Sao …. (định nói sao cũng được nhưng mà sợ lại bị chửi) Mà tập chung với mọi người lúc nào, ở đâu ạ? – Tôi hỏi vì sợ bị trùng cái giờ cày cuốc của tôi
- Chiều thứ 2, 4, 7 sau tiết 5. Mọi người tập trung ở hội trường đấy, vừa tập tành vừa làm chuẩn bị sân khấu luôn, đoàn trường năm nào cũng vậy cả! – Chị giải thích thêm cho tôi
- Vậy ạ? Dạ vâng thế cũng được, giờ đó em không học, ra quậy với mấy anh cho vui luôn
- Vậy ok thế nhá! Nay thứ 4 rồi, chiều nay bỏ, chiều thứ 7 gặp nha!
- Vâng ạ!

Chị đứng lên vẫy vẫy tay bye tôi rồi đi về phía dãy nhà của khối 12, có nở 1 nụ cười …cũng đẹp. Tôi ngồi nán lại nhìn theo bước đi của chị nghĩ ngợi vẩn vơ, chẳng được lâu thì đã có đứa đập vai rồi nhốn nháo phía sau, bọn bạn tôi lại kéo đến bày trò
- Ghê chưa! Chị Mỹ sang tìm luôn! Mày nợ tiền chị ấy hả? ….Sao sao rồi, kể anh em nghe cái xem nào! …bla….bla….
- Tụi mày điên vừa thôi, điên mấy ngày chưa khỏi à? Có gì đâu mà nhốn nháo hết cả lên! – Tôi gắt giọng
- Ơ sao lại nổi nóng thế? Bạn bè quan tâm nhau mới hỏi han chân thành mà! – Một thằng hạ giọng rõ đểu
- Các cậu để im cho bạn ấy kể xem nào! – Lại cái giọng lanh lảnh của con Tâm, lúc nào cũng cậu cậu – tớ tớ buồn cười lắm
- Có gì đâu mà kể? Chị ấy sang bảo tao đi tập hát thôi chứ có gì đâu!
- Hết rồi à? Không mở bài kết bài gì à?
- Chúng mày điên à? Rõ bọn dở hơi! Tỉnh lại hết đê!

Tôi chạy vòng vòng gõ cho chúng nó mỗi đứa 1 cái, toàn bọn nhiều chuyện, chơi thì vui thật đấy nhưng lắm lúc cũng mệt không chịu được. May cho tụi nó là có chuông vào lớp rồi, nếu không có đứa còn ăn no đòn với tôi.

- Mày tập thứ mấy? – Thằng Dũng nán lại hỏi tôi
- Chiều 2,4,7 mày ạ. Thu xếp tự về trước nhá, hay là ở lại chơi với tao?
- Ờ, để tao xem đã
- Mà mày chắc cũng có hát hò gì với bọn lớp mày chứ?
- Ờm, có chứ! Thiếu cậu sao được! – Nó nói đầy tự tin
- Vậy ngon rồi, hôm nào tập tao qua xem
- Mà này, mày đi với bà Mỹ cẩn thận đấy!
- Đệt, lại mày nữa!
- Tao ko đùa đâu, cẩn thận không có thân mật quá là ăn sẹo đấy! Bà ấy nhiều thằng theo lắm mà chưa yêu ai đâu, bọn nó gườm nhau như sư tử tranh mồi ấy. Mày cẩn thận vẫn hơn!
- À ờ, hiểu rồi! Té đê, thầy lên kìa!

Tôi nhìn theo bóng thằng bạn, “bạn nối khố là phải như thế chứ”, biết nghĩ cho nhau quá, thật không uổng công chơi với nó cả chục năm nay. Trước đây tôi với nó luôn luôn như hình với bóng, đi học chung 1 xe, đi chơi đâu, trò gì cũng phải có 2 thằng, bọn bạn nó còn bảo 2 thằng tôi yêu nhau nữa cơ! Nhưng giờ học khác lớp rồi, tôi thì bữa nào cũng cày cuốc cả ngày, nó thì hôm đực hôm cái, không còn kề vai sát cánh được nữa, nhưng dù thế nào vẫn luôn cố gắng đi chung với nhau nếu có thể.

Thằng Dũng trầm tính hơn tôi một chút, sống lãng tử và nghệ sĩ hơn, hát cũng hay lắm nhưng chất giọng thì không bằng tôi. Điều này không phải tôi tự suy diễn ra mà là nhiều người chuyên nghiệp nhận xét. Bố nó là giảng viên trường Nghệ thuật quân đội mà, mấy ông bạn của bố nó thỉnh thoảng cũng về nhà nó đàn hát, tôi hay vào nhà nó chơi nên cũng được chỉ bảo dạy dỗ chút thanh nhạc cơ bản. Mọi người đều nói tôi có chất giọng tốt, cao nhưng không được khỏe lắm! Nhưng mà tôi chỉ được cái hát thôi, còn thằng bạn tôi thì con nhà nòi có khác, ghi ta nó tỉa như máy vậy, trống cũng biết chơi, sáo cũng biết thổi, nói chung là nhiều tài lẻ. Bởi vậy dù mới lớp 10 nhưng nó cũng là một nhân vật nổi tiếng (chắc nổi hơn tôi) và khối em chết lăn ra khi nó tiện tay đi vài phím gì đó (chả bù cho tôi, chỉ được cái xớn xác chứ chẳng có ma nào theo).

Tiết lịch sử chán ngắt, tôi trốn cô ngồi bỏ cái đề Lý ra gặm, chợt nghĩ đến những lời thằng Dũng dặn dò. Chắc chắn là nó không nói đùa, nó chẳng lừa tôi bao giờ cả. Nếu chuyện chị Mỹ nhiều người theo đuổi là thật thì chẳng lẽ mắt tôi nó có vấn đề đúng như bọn quỷ kia phán hay sao? Nhưng vậy cũng tốt, có vấn đề thì tôi sẽ không thấy chị ấy xinh, không chết lăn ra rồi để bọn 12 nó cho găn đấm như những gì thằng bạn tôi lo lắng. Cơ mà vậy thì làm sao tôi thấy đứa nào xinh được nữa? Sao mà thích con nào mà tán được? ….. Ôi linh tinh quá, chẳng hiểu gì cả, kệ thôi!

 

Chap 4:

Chiều thứ 7, tôi cố gắng vơ vét nhanh chóng đống sách vở để còn đi tập như đã hẹn với chị Mỹ. Do hôm nay lớp có chút việc nên sinh hoạt hơi lâu, trễ mất gần 30 phút rồi! Bước ra khỏi cửa lớp, tôi thấy không gian trường hôm nay vẫn còn nhiều tiếng cười đùa chứ không yên ắng như mọi hôm. Lạ nhỉ? Tôi rảo bước nhía qua vài lớp khối 10 trên đường đi. À, thì ra là bọn nó cũng ở lại tập tành chuẩn bị văn nghệ! Nghía qua lớp thằng Dũng cũng thấy nó đang ngồi trên bàn ôm đàn, vây quanh là mấy con vịt Hướng mắt về phía khu nhà giáo viên, nơi cái hội trường to tướng đặt ở đó tôi đã thấy khá nhiều người đang tụ tập. “Chết mẹ, muộn quá rồi” – tôi vội bước nhanh hơn

- Chào cả làng, xin lỗi em đến trễ! – Tôi cố gắng chào to chút cho đỡ ngại
- A, Hoàng fide, cơn gió nào đưa mày đến đây thế? Hôm nay không đi cày à! Hahah – Một ông ngước nhìn tôi rồi trêu, bọn tôi học hành nhiều nên toàn bị gọi là đi cày
- Em hẹn chị Mỹ tập tành ở đây mà. Ủa, chị ấy đâu ta? – Tôi hỏi lại sau khi ngó nghiêng không thấy người tôi cần tìm đâu cả
- Đang cãi nhau trong kia kìa!

Tôi bước vào 1 góc hội trường theo hướng chỉ tay, một đám bà bảy bà tám đang ngồi cãi nhau ỏm tỏi, hình như là đang tranh luận về cái tiết mục gì đó. Tôi đã nhìn thấy chị Mỹ quay ra vời vời mình, trông chị vẫn thế, lúc nào cũng xúng xính, ấm áp và ăn diện hơn bạn bè một chút.
- Sao đến trễ vậy?
- Em sinh hoạt hơi lâu, sorry
- Ngồi chờ chị tí, để xử xong mấy con mẹ này đã

Chị lại quay vào tiếp tục tranh luận với mấy bà kia. Tôi dạo dạo quanh phòng nói chuyện với một vài người quen, vẫn còn khá rụt rè, toàn các anh các chị lớn mới gặp vài lần mà. Không khí làm việc hăng say, tiếng cười đùa vui vẻ thật là thoải mái, góc kia là mấy tên đang tập nhảy, góc này là mấy bà đang ngồi vẽ vẽ cắt cắt, một đám “trâu bò” thì khuôn vác đồ nghề, cưa cưa gọt gọt, trên môi ai cũng không ngớt những nụ cười
- Ngơ ngác như nai vậy cưng? – tiếng chị Mỹ làm tôi giật mình
- Có đâu, đang xem mọi người làm thấy hay quá!
- Ủa chứ hôm 20/11 em không tham gia à?
- Hôm đó em chưa chuyển về trường mà chị!
- Ủa? Là sao?
- Em thi cấp 3 vào trường khác, đầu tháng 12 mới xin lại về trường mình
- À ra vậy, mà sao mọi người lại gọi em là Hoàng fide?
- Dạ tại hồi đó chơi điện tử em ra chưởng được cho mỗi thằng fide nên bọn nó gọi thế tới giờ luôn. – Tôi gãi đầu
- Em cũng biết chơi điện tử? – Chị hỏi vẻ ngạc nhiên lắm
- Vâng biết chứ ạ!
- Tưởng em chỉ biết đi cày thôi chứ! Hahah

Lại đến lượt bà ấy chọc tôi, mới vào lớp 10 nên còn ngoan chút thôi, với lại học cái lớp toàn gà rù nó cũng kém khí thế đi, chứ nếu không tôi cũng đã nghịch banh cái trường ra rồi!
- Chị kiếm được mấy bài rồi này! Em coi xem biết hết không? – Chị ấy đưa cho tôi miếng giấy có ghi tên bài hát
- Dạ biết hết! Có bài Trường Sơn đông – Trường Sơn tây thì không thuộc lời hết ạ! – Tôi trả lời nhưng trong đầu thì đang nghĩ “chữ đẹp quá”
- Thế giờ em muốn hát bài nào?
- Bài nào cũng được mà! Quan trọng nó hợp văn cảnh chị ơi
- Mày với nó hát “Nắng sân trường” đi, bài đấy hay đấy. Tao thích bài đấy, ôi Đan Trường! – Một bà ghé qua góp ý
- Thôi hát TS đông TS tây đi, 26/3 hát bài đấy mới chuẩn. 2 năm trước cũng có 1 đôi 12A8 thì phải, hát bài đấy hay lắm! – Một ông khác thêm vào

Rồi 9 người 10 ý, lại bắt đầu cãi nhau ỏm lên, tôi chỉ biết cười chứ chẳng dám tham gia. Rồi không chỉ có nhóm của tôi với chị Mỹ, mấy ông bà bên kia cũng um xùm hết cả. Vậy là buổi tập đầu tiên của tôi là đến ngồi nghe cãi nhau và ….cười. Nhưng cũng may mắn là ra vấn đề, túm cái váy lại là tôi và chị Mỹ sẽ hát “TS đông TS tây”, “nắng sân trường” thì để dự phòng, có một tiết mục tốp ca bài “bác đang cùng chúng cháu hành quân” và một bài múa dân tộc của mấy bà ấy nữa.

- Té chưa mày? – thằng Dũng bước vào với cái đàn vác trên vai, nhìn lãng tử vãi
- Oh`, té giờ đây, chờ tí
- Ơ thằng này đánh đàn hay này, cho nó vào hội bọn mình đi! – Một anh biết thằng bạn tôi quay ra nói
- Thôi em hát với lớp em rồi. Vụ này các bác bên đoàn thể tự họp mà giải quyết với nhau đi. Em chịu!
- Đúng rồi đấy, đứa nào mày cũng muốn lôi về thì làm gì còn lớp nào nó dám tham gia nữa! – chị Hường can thiệp

Tôi chào mọi người rồi về trước, lấy lí do nhà hơi xa, mọi người cũng không cản. Tôi với thằng bạn đi 1 xe, nó bắt tôi chở, trời đã tối mù và đổ sương nhiều rồi
- Bọn lớp mày sao rồi? – tôi hỏi
- Ổn! Mấy con kia nó đòi nhảy nhót ì xèo
- Thế có làm tí solo ko?
- Chắc có, còn đang xét! Mà tao cũng thấy bà Mỹ xinh gái lắm đâu mà bọn nó cứ làm ầm lên nhỉ? – thằng bạn tôi thắc mắc
- Đệt, mấy hôm nay rồi tao mới được nghe câu chân tình! Bạn tốt có khác!
- Hay là tao cũng bị giống mày cmnr! Hahahaha

Tối hôm đó về hơi trễ, quên không nói trước với nhà, Bố Mẹ phải chờ cơm nên tôi cũng ăn thêm vài bài giảng nữa. Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà, thôi nay tự giác học hành không có mama nổi giận thì lại thể dục quanh xóm! Nghĩ vậy là tôi phi thẳng lên cái bàn học, ngồi cắm cúi viết lách khí thế, haizzz … bài vở nhiều như núi, lại phải thức đêm rồi, cũng may mai là chủ nhật được ngủ bù tí. Nửa đêm nguồi nhìn từng làn sương trắng trập trùng ngoài sân, trong đầu lại nghĩ đến cái cảnh mấy bà ngồi cãi nhau, cái sân trường đông vui nhộn nhịp hơn mọi ngày, cũng thấy vui vui…

Khối 10 bọn tôi học buổi chiều, còn khối 11 và 12 học buổi sáng. Nhưng những lớp cá biệt của bọn tôi thì buổi còn lại phải cày cuốc thêm 3 tiết nữa, thường là từ tiết 2 đến tiết 4 đều như vắt chanh vậy. Các anh chị lớp 12 cũng có tăng cường học thêm để ôn thi ĐH. Sáng thứ 2 ngồi cày hết một đống bài tập Lý mà muốn xỉu, cô muốn vắt kiệt sức bọn tôi hay sao ấy mà còn phát thêm 1 xấp nữa để về nhà giải quyết. Ôi mẹ ơi! Chưa dừng lại ở đó, mấy đứa đội văn chạy sang thông báo “chiều nay cô có nhã hứng nên lớp chúng ta sẽ tổ chức kiểm tra 2 tiết” . "Cực hình!” – cái đội khối A của tôi nghe đến kiểm tra văn thì chỉ có đường muốn chui xuống đất, kiểm tra 1 tiết mà viết 15 phút đã hết bố nó ý rồi, giờ 2 tiết biết ngồi làm gì đây? Đứa nào đứa đấy nhìn nhau lắc đầu thở dài ngao ngán.

Buổi chiều, cũng may 2 tiết kiểm tra văn là tiết 4, tiết 5 nếu không thì chẳng còn hứng thú gì mà học môn khác nữa. Không nằm ngoài dự đoán của tôi, vừa mới được hết nửa tiết kiểm tra đầu thì đã thấy có âm thanh rục rịch, lách cách. Ngước mắt nhìn quanh tôi đã thấy mấy thằng “làm bài xong” đang ngồi bấm máy tính giải đề! Hôm nay tôi có nhã hứng hay sao ấy, áng văn tuôn trào tràn trề, viết mỏi tay mà vẫn chưa hết, cắm cúi ngoáy một lúc nữa thì nghe tiếng chuông ra chơi, cũng là lúc tôi đặt dấu chấm cuối cùng!
- Yeah, hơn 3 trang luôn!
Tôi giơ cao thành quả của mình lên và hét lớn đầy tự hào. Cả lớp cười hô hô, đến ngay cả cô giáo cũng ko kiềm chế được trước hành động của tôi. Nghía sang con bé bên cạnh tôi là dân chuyên văn, mẹ ơi chữ nó đâu ra mà lắm thế không biết! Nó đã viết gần hết tờ thứ 2 rồi và chưa có đấu hiệu giảm tốc độ dừng lại. Sợ quá! Tranh thủ 45 phút rảnh rang tiếp theo ngồi nhai mấy bài tập lý hồi sáng vậy, tiết 5 ấy sao mà trôi qua nhanh quá, mới được có 4 bài đã hết giờ rồi!

- Dừng bút nộp bài cho cô còn về nấu cơm nào anh chị em ơi! – thằng Chiến vừa đi thu bài vừa bắc loa thông báo
- Cô cậu nào làm bài 1 tiết thì thôi khỏi phải nộp. Tôi cho cơ hội về nhà mà suy nghĩ, chiều mai tôi thu sau còn cố vớt vát cho điểm 5.
- yeah, mẹ hiền yêu dấu của con muôn năm! Bọn khối A, B tụi tôi hét vang nịnh nọt

Thật ra đây chẳng phải lần đầu bọn tôi được đặc ân như thế. Phần lớn các thầy cô đều tạo điều kiện cho bọn tôi …học lệch, với lại lớp cá biệt lại toàn người ngoan hiền truyền thống xưa nay, ‘con ruột’ của các thầy cô cả nên được nhiều ưu ái lắm!

Tôi bước vội về phía hội trường, hôm nay có ít người hơn hôm thứ 7, chị Mỹ đang ngồi bó chân ôm cặp và một xấp sách vở nữa, môi vẫn đỏ, cổ vẫn quàng cái khăn to xù và xúng xính như mọi hôm
- Nay chị cũng đi học thêm à? – tôi hỏi thay lời chào
- Uh`, học ông thầy quý hóa của em đấy! – cái mặt ỉu xìu
- Sao thế? Bị đi giặt giẻ lau bảng à? (đấy là hình phạt của ông thầy tôi, thầy hiền lắm, đứa nào ko chịu học bài là chỉ có bắt đi giặt giẻ lau bảng, về lau đi lau lại thật sạch cái bảng tới lúc không còn vết mới tha cho)
- Không, cho ngay 1 đống bài tập này! – Chị nói rồi chìa tờ giấy ra trước mặt tôi
- À, ra là ôn thi tốt nghiệp. Có 20 câu nhỏ xíu mà cũng kêu, nhìn em đây này! – Tôi nói rồi chìa 1 đống giấy tờ lộn xộn ra trước mặt chị
- So với trâu bò bọn em thì so làm gì! – chị nói rồi giật lại tờ giấy kẹp vào cuốn vở
- Vấn đề là sáng thứ 4 thầy đòi nộp bài để kiểm tra, không xong là lau bảng như em nói thật chứ chẳng chơi đâu. Mà có phải mỗi môn của thấy ấy đâu cơ chứ! – Chị lại nhăn nhó
- Ê Mỹ, ra tập múa kìa mày, chỉ cho tụi nó nữa chứ! – một chị gọi với
- Em ngồi đây xem nhá, tập hát trước đi, tí nữa xong chị tập với em.

Chị ấy bỏ lại tôi ngồi một mình, lại phải chờ đợi, haizzzzz…. Tôi hết ngó đông ngó tây mà vẫn chẳng biết làm gì, chợt nhìn xuống bên cạnh thấy chị Mỹ để lại cặp sách và cuốn vở ở đó, tò mò tôi mở ra xem, thật ra là vì muốn nhìn thấy nét chữ của chị ấy.

Lên Đầu Trang


XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.GIAITRI321.PRO